The Soda Pop
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325410

Bình chọn: 9.00/10/541 lượt.

ô bị sao vậy?

Chẳng lẽ do áp lực cuộc sống khiến cô không thể nào chịu đựng, mới lại xuất hiện tình huống này.

Nghe Giang Văn Khê kể xong, Lạc Thiên trầm tư. Bỗng có một nỗi buồn khó nói, tim anh đột nhiên thắt lại.

“Trước kia cô thất nghiệp bao nhiêu lần có phải do nguyên nhân này?”

Lạc Thiên bỗng nhớ lại bạn cô khi nhiệt liệt đề cử cô, căn cứ vào tình

hình lúc này thì thất nghiệp bao nhiêu lần cũng không phải là không có

khả năng.

“Tôi không biết, có lẽ phải có lẽ không phải…” Đột nhiên cô căng

thẳng ngẩng đầu lên, bất chấp tất cả, hai tay nắm chặt ngực áo anh không buông, run rẩy cuống quýt, “Tổng giám đốc Lạc, xin anh tin tôi, lúc tôi làm những việc đó thì thật sự là không có ý thức. Xin anh đừng đuổi

tôi, tôi biết tôi ngốc, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc. Lúc nãy phí

thuốc men và bồi thường ông Lý kia, anh cứ trừ vào lương của tôi. Xin

anh đừng đuổi tôi, cũng đừng nói cho người khác biết, tôi thật sự không

muốn mất công việc này. Tôi cầu xin anh…”.

Giọng nói gần như van nài của cô cứ gõ vào tim Lạc Thiên, trong lòng anh, một cảm xúc khó tả dần dâng lên.

Chăm chú nhìn dáng vẻ đáng thương đó của cô, anh mím chặt môi, rút ra mấy tờ khăn giấy, khẽ giúp cô lau nước mắt, thở dài rồi dịu giọng:

“Được, tôi nhận lời, nhưng cô có thể buông áo tôi ra không, ở đây không

phải K.O, nếu cô làm hỏng nó thì tôi biết tìm áo ở đâu để thay đây?”.

Cô nhìn ngực áo anh, ở đó đã bị nước mắt của cô làm ướt một khoảng

lớn, cô xấu hổ buông vội tay ra, xin lỗi rối rít: “Ôi, xin lỗi, xin

lỗi…”.

“Đừng nói xin lỗi, lần sau cô uống ít nước đi là được.” Anh cúi xuống nhìn khoảng áo ướt đẫm, chau mày, cô nàng này nhiều nước mắt thật, cứ

chảy mãi, cái áo này bị hủy hoại cũng kha khá rồi.

“A? Uống ít nước?”

“Cô mà uống nhiều hơn thì áo trên người tôi cũng quá bằng nhúng nước.”

Cô tưởng anh tức giận nên cuống lên: “Tổng giám đốc Lạc, xin lỗi, tôi không cố ý làm bẩn áo anh, nhưng lần này tôi có thể giúp anh giặt sạch, anh đừng bắt tôi đền nữa”.

Nếu cái áo này cũng mấy ngàn tệ thì đúng là giết chết cô đi. Nghĩ

thế, cô nhanh chóng chụp lấy áo anh, chỉ muốn lột ngay nó ra, gói lại

mang về, đưa đến tiệm giặt ủi.

Anh vội vàng tóm chặt đôi tay “có ý đồ” của cô, vẻ mặt hoảng sợ: “Cô muốn làm gì?”.

“Tôi… tôi…” Cô ngượng ngập rút tay lại, ngước lên nhìn thấy một đôi

mắt sâu thẳm đang tỏ ra bất lực, gần như là mắt đối mắt, mũi đối mũi. Cô bỗng nhận ra mình đã quá gần anh, cơ thể gần như đeo trên người anh,

rất ư là mờ ám.

Bỗng ngượng đến độ gò má cô đỏ ửng lên.

Cô cắn môi, đang định đứng lên thì lúc này, “rầm” một tiếng, cửa

phòng bị đẩy bật ra, một giọng nữ cao vút vang lên: “Khê Khê, rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì?”.

“Nghiên Nghiên!”, cô hoảng hốt quay lại, thấy cô bạn thân Lý Nghiên.

“Hai người… hai người…”, Lý Nghiên bất ngờ bắt gặp gian tình của bạn thân và cấp trên, thầm hú hét trong lòng, “Oh my God!!!”.

Cô vừa về đến nhà, tắm xong trở ra thì nghe di động réo mãi. Sau đó

thấy Giang Văn Khê gọi, cô gọi lại mới biết cô nàng xảy ra chuyện, vội

vàng chạy đến đây. Sợ Văn Khê thiệt thòi, cô còn kéo thêm bạn trai Hùng

Diệc Vĩ và Cố Đình Hòa đến cùng, ai ngờ lại thấy cảnh khiến người ta đau mắt như vậy. Tạo nghiệt!

Giang Văn Khê vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Đình Hòa sắc mặt có phần tái

nhợt đứng sau lưng Lý Nghiên, vội vàng đứng dậy, cách Lạc Thiên hơn một

mét, giả vờ vuốt lại phần tóc rối hai bên má.

Cô bỗng hoảng loạn, có cảm giác bị bạn trai bắt quả tang.

Sau cuộc trò chuyện cả tối với Lý Nghiên, cô quyết định đón nhận tấm

lòng của Cố Đình Hòa, nhưng chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà đã gặp phải

chuyện hiểu lầm này, đúng là đau đầu.

Giang Văn Khê đứng dậy khiến Lạc Thiên bỗng thấy trong lòng trống

vắng, như thiếu đi thứ gì đó, có một tích tắc lạc thần. Anh ngước lên

nhìn Giang Văn Khê đang đỏ ửng mặt, lại nhìn ba người đứng ngoài cửa,

bỗng thấy không vui.

“Nếu bạn cô đã đến thì về sớm đi.” Anh đứng dậy đi ra cửa, nhìn Cố

Đình Hòa một cái, đôi mày nhíu lại, quay người nói với Giang Văn Khê

bằng giọng nói rất lạnh nhạt: “Về khoản thuốc men và bồi thường cho Lý

Đại Hải thì công ty ứng trước, mỗi tháng trừ vào tiền lương của cô”.

Nói xong anh đi ra ngoài, biến mất ở đầu hành lang.

Sự lạnh nhạt bất ngờ của Lạc Thiên khiến Giang Văn Khê rất hoang mang khó hiểu.

Rõ ràng lúc nãy anh không như thế, sao trong chớp mắt đã như biến

thành người khác, chẳng lẽ anh cũng giống cô? Nhân cách phân liệt…

Lý Nghiên chồm đến trước, kéo Giang Văn Khê đang đứng đờ người: “Đại

tiểu thư ơi, chẳng phải cậu về nhà rồi sao? Sao lại chạy đến nhà hàng

đánh người?”.

“Tại cậu chứ ai, lần nào đi với cậu, cậu đi vệ sinh toàn chọn nhà hàng cao cấp, tớ đang đi ngang nên quen, thế là vào thôi.”

Lý Nghiên vò đầu, tỏ ra suy sụp: “Tại tớ? Bao năm nay, tớ đi vệ sinh có ra tay đánh ai không?”.

“Làm sao tớ biết lại gặp phải tên háo sắc giở trò với cô phục vụ, còn làm vỡ hai bộ ly cà phê hôm nay mới mua nữa.” Cô kể lại chuyện gặp Lạc

Thiên ra rồi xử lý chuyện này thế nào cho bạn nghe.

Lý Nghiên nghe xong tỏ ra đau lòng như cắt: “