Polaroid
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325452

Bình chọn: 10.00/10/545 lượt.

Văn Khê không thể không khâm phục

Lý Nghiên, với tư chất của cô có sống thêm một trăm năm nữa cũng không

đạt đến “cảnh giới” như vậy.

Đang định thanh toán thì cô bỗng nhớ đến Cố Đình Hòa, thế là hỏi cô gái bán hàng: “Mua hai bộ thì có thể giảm thêm không?”.

“Cậu định nâng cao chất lượng cuộc sống

bản thân à?” Lý Nghiên tò mò, nhưng thấy Giang Văn Khê lắc đầu thì càng

hiếu kỳ hơn, “Tặng ai đấy?”.

“Nghiên Nghiên, cậu bảo tớ có cần mua một bộ tặng cho Cố Đình Hòa không? Cậu biết là hai hôm trước, anh ấy tặng

tớ một chiếc móc chìa khóa giày pha lê mà.”

“Cậu thích người ta à? Người ta tặng cậu pha lê thì cậu tặng lại ly cà phê, thế cậu định quen anh ấy hả?”

“Thích? Quen?” Cô nghĩ ngợi, có thể xem

là cô thích anh, chí ít ấn tượng về anh rất tốt, chí ít thì anh cũng ăn

đứt những người theo đuổi cô trước kia, và cả Quỷ Tóc Bạc vừa đẹp trai

vừa lắm tiền nữa, anh lịch sự lại khiêm nhường, quan trọng nhất là anh

và cô có thể trò chuyện ăn ý, lúc ở cạnh anh vừa thoải mái vừa nhẹ nhõm, vô cùng dễ chịu.

“Không nói được thì là thích rồi.”

“Không phải, tớ không nói rõ được, nhưng

tớ thấy anh ấy khiến người ta có cảm giác rất bình thản và dễ chịu, anh

ấy cũng rất chu đáo ân cần với tớ. Tớ chỉ cảm thấy sống một mình hơi

mệt, có lẽ tìm một người để yêu chiều mình thì chắc sẽ không mệt đến

thế.” Cô buông ly cà phê xuống.

Từ sau khi cha mẹ và cậu qua đời, bỏ lại

một mình cô đơn độc không nơi nương tựa trên thế gian này, rất nhiều lúc cô đơn quạnh quẽ, muốn khóc lóc kể lể nhưng ngay đến một bờ vai để tựa

vào cũng không có. Lúc vui chẳng ai sẻ chia, lúc đau khổ khó khăn cũng

chẳng ai san sẻ, lúc ốm đau cũng không ai chăm sóc hỏi han.

Cô vẫn nhớ như in mùa hè năm thứ ba đại

học, hôm ấy cô bệnh đến mức không có cả sức leo lên lầu, cô thật sự phải dùng hai tay để bò lên cầu thang, nằm vật trên giường và sốt cao, lúc

muốn uống nước cũng chẳng có nước mà uống, bụng đói cũng chẳng có cơm mà ăn, có lúc cô thậm chí còn nghĩ, nếu cô cứ chết như vậy thì cũng chẳng

ai biết, người khóc thương cô chỉ có mỗi Lý Nghiên mà thôi.

Nếu tìm một người đàn ông yêu chiều mình

thì chí ít, khi bất lực nhất, đau khổ nhất, vẫn sẽ có một lồng ngực để

mình có thể dựa dẫm. Lúc vui vẻ có thể ôm anh ấy cười tươi, lúc đau khổ

có thể ôm anh ấy khóc, cho dù là bôi hết nước mắt nước mũi lên người anh ấy, anh ấy cũng có thể không chau mày tí nào, sẽ ôm và an ủi mình…

Lý Nghiên thấy cô đứng bất động mãi thì

biết cô lại đang nghĩ ngợi lung tung. Lý Nghiên hiểu nỗi khổ của cô, cha mẹ đều mất, một mình sống trên đời này, vừa khó nhọc vừa cay đắng, có

lẽ tìm một người đàn ông để nương tựa là đúng.

Cô vỗ vai Giang Văn Khê, nói: “Haizzz,

nói đi nói lại thì Tiểu Cố quả là rất tốt, xứng đáng là một đối tượng để suy nghĩ, lại có lòng với cậu, cậu ở bên anh ấy cũng không thiệt thòi.

Nhưng tớ vẫn phải nói, nhớ đến cậu của cậu là tớ lại thấy không yên tâm, dù sao cậu cũng biết là công việc của anh ấy thường xuyên không về nhà

đến mấy ngày mấy đêm, hơn nữa còn phải phập phồng lo sợ nữa”.

“Thực ra, đa phần là tớ thấy tớ không

xứng với anh ấy, hiện giờ chỉ là một mình tớ nghĩ hay ho như thế, đến

một ngày nào đó, anh ấy nhận ra tớ là người vô dụng thì không chừng sẽ

tránh xa tớ ngay”, Giang Văn Khê nhớ đến mối tình ngắn ngủi hơn cả thỏ

vẫy đuôi thời đại học.

“Vớ vẩn, dáng vẻ này của cậu là có thể

khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông nhất đấy, nếu tớ là đàn ông thì căn bản không tới lượt Tiểu Cố đâu”, Lý Nghiên ôm chặt lấy cô.

“Phì…”

“Thật đấy, cậu không biết trước kia mỗi

lần nghỉ hè về nhà, tớ ghen tỵ đến chết với cậu à, bao nhiêu chàng trai

theo đuổi, muốn bảo vệ cậu, mà chẳng ai có suy nghĩ bảo vệ tớ gì cả.”

“Cậu lại nữa rồi.” Cô lườm Lý Nghiên, mấy anh chàng đó về sau khi tiếp xúc với cô thì cảm thấy cô vừa ngô nghê

vừa vô vị, cuối cùng đều chạy dài.

Lý Nghiên cười khẽ: “Có mua nữa không?”.

“Có.” Cô gật đầu, dù tương lai thế nào thì người ta đã tặng quà Giáng Sinh rồi, cô đương nhiên không thể bất lịch sự được.

Trả tiền xong, xách hai hộp quà, hai người lại tiếp tục lượn lờ.

Chỉ cần có người bạn thân ân cần là Lý Nghiên ở cạnh, cô sẽ mãi mãi không cảm thấy cô đơn.

Càng cuối năm thì ngành xây dựng càng đóng băng, nhưng lại là thời điểm tiệc tùng liên tục, ngay cả cuối tuần cũng không yên tĩnh nổi.

Lạc Thiên đã không đếm nổi anh phải đi

tiếp khách hàng bao nhiêu đêm rồi. Làm trong ngành của họ, nếu không có

khả năng uống rượu thì rất thua thiệt.

Rượu là thứ xuyên ruột.

Cho dù là rượu cao cấp đắt tiền thì uống vào bụng cũng vẫn khó chịu.

Khó khăn lắm mới thoát được khỏi đám sâu

rượu nốc rượu như nước lã ấy, Lạc Thiên lặng lẽ đứng ngoài hành lang

châm một điếu thuốc, tiện tay chà xát gò má nóng hực, dập tắt thuốc rồi

đi về phía nhà vệ sinh.

Khi nhìn thấy thông báo dán trên cửa rằng nhà vệ sinh tầng này đang sửa chữa, không kìm anh được rủa một tiếng,

quay người đi về phía cầu thang xuống tầng một.

Nhà hàng cao cấp, trang trí cực hào

nhoáng, không khí sang trọng, lối đi rộng rãi, nếu có thể phát hiện ra

cảnh tượn