
những người đàn ông với nhau”.
Nhìn đám người xa lạ đông đúc đó, Giang Văn Khê bất
giác cười khổ, cô đã biết sẽ có kết quả này từ lâu. Cô nếm thử những món ăn
ngon và đẹp mắt, mỹ vị có thể giúp người ta giải tỏa áp lực, thoải mái tinh
thần, tiện đưa tay cầm một ly nước từ người phục vụ bưng ngang qua, nhấp thử
một ngụm, lại là rượu, mùi vị cũng không tệ, cô lại hớp thêm một ngụm nữa.
Không biết có phải do thính lực quá tốt hay không, kỳ
thực cô không phải loại người thích nghe trộm người khác nói chuyện, nhưng lúc
nào việc cũng đến tai. Lần này sau lưng cô lại là những kẻ rất thích bàn tán
linh tinh.
“Cậu bảo xem cô gái kia có biết chuyện mười năm trước
của Lạc Thiên không?”
Nghe nhắc đến hai chữ Lạc Thiên, cô nhấp một ngụm
rượu, trong vô thức dỏng tai lên nghe.
“Chắc là không, thường thì rất hiếm có cô gái nào chấp
nhận bạn trai mình trước kia làm ‘chuyện đó’.”
“Nói cũng phải.”
“Cũng chưa chắc, phụ nữ bây giờ chỉ cần có tiền thì
loại đàn ông nào chẳng theo, huống hồ là với địa vị và thân phận hiện nay của
cậu ta.”
Cô rất tò mò, mười năm trước rốt cuộc Lạc Thiên đã làm
“chuyện nào”, đến nỗi mười năm rồi còn khiến người ta “thích thú nhắc lại”. Kỳ
thực có lúc nghĩ lại, bản thân cô cũng có cảm giác đang “bám đại gia”.
Chỉ nghe mấy người kia nói tiếp:
“Mười năm rồi, cậu ta còn cuốn hút hơn trước nữa.
Haizzz, đến nay tớ vẫn không muốn tín rằng chuyện mười năm trước là do cậu ta
làm, chỉ cần cậu ta ngoắc ngoắc ngón tay thôi thì những cô gái chủ động lao đến
nhiều như cá diếc trên sông ấy, làm sao cậu ta có thể làm chuyện đó được.”
“Thôi đi, cậu có chồng có con rồi đây, còn học đám con gái mê trai bây giờ nữa
à. Nếu cậu ta thật sự không làm thì tòa án làm sao dám xử bậy? Châu Mộng Kha
sao có thể rời xa cậu ta? Ai mà không biết cậu ta và Châu Mộng Kha năm ấy yêu
nhau điên cuồng đến thế nào chứ.”
“Cũng phải. Tớ thì không ngờ Châu Mộng Kha lại chia
tay cậu ta, lấy Phương Tử Hạ.”
“Xì! Năm ấy tớ đã nhận ra Phương Tử Hạ yêu thầm Châu
Mộng Kha, người phụ nữ như cô ta, có người đàn ông nào muốn cưới lại chẳng phải
phấn đấu hai, ba chục năm.”
“Các cậu có nhận ra không, vị hôn thê của Lạc Thiên,
cái cô họ Giang gì gì ấy, nhìn ở một góc độ nào đó cũng rất giống Châu Mộng
Kha.”
“Haizzz, cậu không nói thì không nhận ra, bây giờ thấy
cũng hơi giống thật.”
Giang Văn Khê ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, cầm ly
rượu rỗng trong tay, càng lúc càng siết chặt như muốn bóp vỡ ly rượu vậy.
Cô không hề biết rằng từ một góc độ nào đó,cô lại giống
người phụ nữ kia.
Hỉnh như nhận ra phía trước có người đang nhìn mình,
cô ngước lên, ở gần đó có một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đen gợi cảm, tôn
lên khí chất cao quý của cô ta.
Ồ, là người phụ nữ mà cô trông giống ở một góc độ nào
đó, Châu Mộng Kha.
Cô nhìn Châu Mộng Kha tiến những bước uyển chuyển đến
gần mình, bất giác muốn từ chối trò chuyện với cô ta nên lạnh lùng quay đi. Sau
lưng cô, những người nãy giờ xầm xì bàn tán nhìn cô hoảng sợ, sau đó chớp chớp
mắt ngượng ngùng rồi biến mất trong đám người.
“Tôi cứ tưởng A Thiên không đến cơ”, giọng Châu Mộng
Kha giống hệt vẻ ngoài của cô ta, dịu dàng ngọt ngào.
Giang Văn Khê từ từ quay lại, khóe môi nở nụ cười
quyến rũ, xem như câu trả lời.
Châu Mộng Kha khó tránh khỏi ngại ngùng, lại nói: “Có
phải cô đã quên tôi là ai rồi không? Ở N, trong hôn lễ của Châu Thành, chúng ta
đã gặp nhau. Chào cô, tôi là Châu Mộng Kha, rất vui được gặp lại cô”. Châu Mộng
Kha đưa tay ra với cô.
Ngần ngừ một lúc rồi Giang Văn Khê vẫn đưa tay ra bắt
lại: “Tôi nhớ, rất vui được gặp lại cô”.
Châu Mộng Kha nhìn cô, khẽ nói: “Tôi rất vui vì A
Thiên có cô ở bên cạnh”.
Giang Văn Khê không hề cảm thấy niềm vui của Châu Mộng
Kha, ngược lại là một sự chua chát rõ rệt. Cô cười khẽ, trả lòi: “Duyên phận
trời đã định”. Giây sau đó, ánh mắt lại dừng ở hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy
nhau của hai người, sau đó nhìn Châu Mộng Kha như nói: Có thể buông tay ra được
chưa.
Vẻ mặt Châu Mộng Kha hơi cứng lại, dần dần rút tay về,
cụp mắt xuống, chăm chú nhìn vòng tay pha lê rất đặc biệt trên cổ tay Giang Văn
Khê, khen ngợi: “Vòng tay đặc biệt quá”.
“Anh ấy đích thân làm cho tôi.” Giang Văn Khê không hề
biết rằng bản thân lại có thể nói dối tự nhiên, mắt không hề chớp lấy một cái
như thế.
Sắc mặt Châu Mộng Kha bỗng tái mét, gương mặt Giang
Văn Khê cũng không có nụ cười chiến thắng, sắc mặt cũng không khá hơn Châu Mộng
Kha. Không hiểu vì sao, đối diện với cô ta, Giang Vãn Khê không thể thản nhiên
như đối với Tăng Tử Kiều.
Ai chẳng biết cậu ta và Châu Mộng Kha năm ấy yêu nhau
điên cuồng thế nào... Cái cô họ Giang gì gì ấy, nhìn từ một góc độ nào đó cũng
rất giống Châu Mộng Kha...
Từng tiếng nói vang vọng, như đang gặm nhấm trái tim
cô.
Cô đặt ly rượu rỗng lên khay nước mà nhân viên phục vụ
bưng qua, khẽ nói với Châu Mộng Kha đang đứng đờ đẫn: “Rất xin lỗi, tôi xin
phép đi trước”.
Không đợi Châu Mộng Kha hoàn hồn, cô đã cương quyết bỏ
đi.
Trong nhà vệ sinh, dưới ánh đèn vàng mờ, Giang Văn Khê
nhìn chằm