
Anh cúi xuống, chăm chú vào mái tóc mềm mượt trong tay. Ngoài việc sợ cô bị
bệnh ra, anh còn thích cảm giác mái tóc suôn mượt của cô luôn qua kẽ ngón tay
anh.
Cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong tim, khóe môi
cô nhướn lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào gương, chăm chú nhìn anh đang
sấy tóc cho cô.
Cảm giác này, thật sự còn ngọt ngào hơn cả khi ăn
đường nữa.
Sấy tóc xong, anh sợ mình lại suy nghĩ gì nữa nên lên
giường nằm trước, nằm nghiêng quay lưng với góc bên phải, nhắm mắt lại.
Cô hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi xuống giường,
nghiêng đầu, nhìn phần lưng anh phập phồng lên xuống vì hô hấp, bất giác thở
phào nhẹ nhõm rồi nhẹ nhàng nằm xuống góc bên phải.
Nếu nói rằng một nam một nữ đang phát tiết hormone,
nằm cùng một giường mà lại không xảy ra chuyện gì thì đối với đàn ông, đó là sự
sỉ nhục; nếu nói rằng đã xảy ra chuyện gì đó, mà lại là đàn ông bị phụ nữ đạp
xuống giường, thì đúng là đại sỉ nhục.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lạc Thiên chống tay ngồi
trên tấm thảm lông cừu, cảm giác tiếp xúc mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh
không thể tin được, nhìn cô gái đang chiếm hết cả cái giường kia.
Anh khó có thể tin rằng mình lại bị cô đạp xuống
giường, điều đó khiến anh nhớ tới chuyện cô ngủ lăn xuống giường khi ở biệt
thự.
Anh không biết rằng tướng ngủ của con người lại có thể
xấu đến thế. Quỷ thật, anh đã sống ba mười năm, chưa bao giờ thấy mất mặt như
thế. Hình như từ khi gặp cô, gần như không có chuyện gì là không thể xảy ra.
Anh khẽ rủa một câu, ngồi dậy, cúi xuống ôm cô nhích
sang góc bên kia. Thấy cô trở mình, anh thở dài rồi mới nằm xuống giường.
Lạc Thiên vốn ngủ chập chờn, sau một đêm “kịch chiến”
bất bình thường trên giường với Giang Vãn Khê, hôm sau anh dậy rất sớm.
Giang Văn Khê nghĩ đó là đêm ngủ thoải mái nhất trong
lịch sử, quả nhiên là giường phòng tổng thống có khác. Nhưng vì sao ai kia từ
lúc ăn sáng đến giờ cứ tỏ ra như thể cô nợ anh một khoản cực lớn thế nhỉ?
Vừa thay xong quần áo, Giang Văn Khê đã bị lôi ra
ngoài.
Giang Văn Khê vốn nghĩ rằng, hạng mục công trình của
Giang Hàng chỉ có ở thành phồ N, nhưng lại không ngờ ở S cũng có một số công
trình khác.
Những công trình ở nơi khác đa phần đều do Chủ tịch
Giang trực tiếp phụ trách, còn lần này Lạc Thiên nhân cơ hội họp lớp để thuận
tiện đến xem xét.
Trưởng và phó giám đốc công tình đều cung kính lễ phép
với Lạc Thiên và cô, khi cô thay quần áo công nhân, đội mũ bảo hiểm vào, cầm
máy chụp hình, chân tập tễnh đi trên công trường đầy sỏi đá cát bụi, mới hiểu
ra tối qua Lạc Thiên nói với cô rằng “Ngày mai sẽ rất vất vả” có ý nghĩa thật
sự là gì.
Tuy chưa vào mùa hạ nhưng năm nay trời nóng rất sớm,
chưa đến trưa mà mặt trời trên đỉnh đầu đã rất chói chang khiến cô cảm thấy
choáng váng từng cơn. Cũng may trước mặt còn có một anh chàng đẹp trai để có
thể nhìn ngắm no mắt, nếu không, cô thật sự sợ rằng mình sẽ ngất xỉu tại công
trường mất.
Những người đàn ông khi đang chăm chú làm việc là
tuyệt vời nhất.
Lạc Thiên dù giơ tay hay bước đi cũng hừng hực hào
khí, vô cùng tự nhiên, có điều bộ quần áo công nhân và chiếc mũ xám xịt trên
đầu thực sự không hợp với khí chất của anh.
Trong đầu cô không ngừng vẽ nên cảnh anh là một công
nhân xây dựng, sau đó ôm đĩa cơm ngồi trên đất, ăn như hùm như hổ, bất giác
toét miệng ra cười. Không khống chế được, cô lấy di động ra, chinh ống kính
chĩa vào anh. Sau khi chụp xong, cô chọn tấm hình anh đang nghiêng đầu đội mũ
xám, trầm ngâm suy tư làm hình nền.
“Chuyện gì mà buồn cười thế?”, Lạc Thiên đến cạnh cô,
“Nhờ em chụp hình, em đã chụp“Vâng, chụp xong rồi”, cô lúng túng cất điện thoại
đi.
“Đi thôi, anh đói rồi.” Anh nhẹ nhàng khoác vai cô. Từ
chối khéo léo lời mời nhiệt tình của trưởng và phó giám đốc công tình, lúc đó
đã một giờ chiều, nếu đợi ăn cơm xong, không lâu sau anh lại phải lái xe đến
khách sạn, nơi diễn ra buổi họp lớp, anh không muốn lãng phí thời gian riêng tư
ở bên cô vào bữa ăn với người khác.
Lúc về đến khách sạn, dùng bữa trưa xong, Giang
Văn Khê đang băn khoăn xem có nên đi dạo xung quanh thưởng thức thành phố s
mang đầy hương vị cổ điển hay không, thì ngờ đâu, cô đã bị Lạc Thiên đẩy vào
phòng thẳm mỹ của khách sạn.
Cô tưởng hôm qua chọn xong quần áo thì mọi thứ đã kết
thúc, hoàn toàn bỏ qua một giai đoạn nữa trong tiểu thuyết tình cảm. Chọn xong
quần áo, điều bắt buộc sau đó là phải trang điểm lỗng lẫy.
Cô bị kéo vào phòng thẩm mỹ, mát xa toàn thân
rồi trang điểm mặt mũi, chịu đựng sự cải tạo dài hơn ba tiếng đồng hồ từ đầu
đến chân, hóa xấu xí thành thiên nga, sau đó như một món hàng cao cấp chờ được
đem ra bán, xuất hiện trước mặt Lạc Thiên.
Lúc này đây, Lạc Thiên mặc một bộ âu phục xám bạc được
cắt may tinh xảo với chất vải cao cấp, ngồi trên sofa xem tạp chí, cổ thắt cà
vạt cô tặng. Cô chỉ cảm thấy hơi thở như bị nghẹn lại, ánh mắt dừng trên gương
mặt tuấn tú của anh, nhất thời không rời ra được.
Khi nhìn thây đôi chân nhỏ xinh xuât hiện trong tầm
mắt, Lạc Thiên hơi ngước lên nhìn, lần này, chỉ một, h