The Soda Pop
Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325962

Bình chọn: 8.00/10/596 lượt.

n tướng sự việc đại khái cũng chỉ có thế, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có thời gian đọ sức với hai vị Liêu tiên sinh thật giả này, chỉ có thể làm cho anh ta dừng lại: "Không sao không sao! Anh không cần xin lỗi, chỉ cần để tôi đi là được. Tôi thật sự có việc gấp".

Thấy Cố Thắng Nam có vẻ rất vội, Liêu Trạch Nam cau mày suy tư một chút, sau đó ngước mắt nhìn Cố Thắng Nam, nghiêm mặt nói: "Vậy tôi nói ngắn gọn, cô làm ơn cho tôi biết cách liên lạc với Cao Toàn An".

"Hả?"

Cố Thắng Nam cực kì hoài nghi phương thức tư duy của vị Liêu tiên sinh này không cùng ở một thế giới với cô, tại sao thoáng cái đề tài đã nhảy đến chỗ Cao Toàn An rồi?

Rõ ràng vị Liêu Trạch Nam này đã đoán sai nguyên nhân làm cô trố mắt lúc này, vì vậy lại bổ sung thêm: "Hoặc... Bây giờ các cô đều gọi anh ta là Vivian?"

Cho dù đang rất vội vã, nhưng Cố Thắng Nam vẫn không nhịn được bắt đầu quan sát tỉ mỉ người đàn ông này. Đáng tiếc qua gương mặt cực kì xa lạ của đối phương, Cố Thắng Nam không nhận được bất cứ tin tức hữu dụng nào. Cố Thắng Nam sốt ruột cầm điện thoại xem giờ, nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát cắn răng: "Anh đưa tôi đến nơi, tôi sẽ cho anh số của anh ta".

Người đàn ông trước mặt ngẩn ra ba giây, sau đó đột nhiên quay đầu co giò chạy như điên ra cổng nhà hàng. Tốc độ như gió của anh ta làm tóc Cố Thắng Nam rối tung, sau khi bừng tỉnh cô mới vội vàng đuổi theo.

Ngồi vào xe vị Liêu tiên sinh này, Cố Thắng Nam yên lặng làm ba việc.

Gửi tin nhắn cho Lộ Tấn: "Tôi đang đi rồi. Chắc khoảng nửa tiếng nữa tới nơi".

Gửi tin nhắn cho Vivian: "Bạn có biết một người tên là Liêu Trạch Nam hay không?"

Gửi tin nhắn cho Mạnh Tân Kiệt: "Có biết ông chủ anh xảy ra chuyện gì không?"

Không thấy Lộ Tấn trả lời.

Sau khi cô gửi tin nhắn chưa được ba giây, Mạnh Tân Kiệt đã gọi điện thoại lại: "Làm sao? Thế nào? Lộ tiên sinh xảy ra chuyện gì?"

Chính bản thân Cố Thắng Nam cũng không hiểu ra sao, đương nhiên không biết phải trả lời câu hỏi Mạnh Tân Kiệt như thế nào.

Kết cục là cô còn phải an ủi Mạnh Tân Kiệt đang sốt ruột: "Anh đừng căng thẳng, tôi đến bệnh viện XX tìm anh ấy, sau khi tìm được sẽ báo tin cho anh".

Còn Vivian...

Đến tận lúc xe của Liêu Trạch Nam đã chạy vào cổng bệnh viện XX, Vivian mới trả lời tin nhắn của Cố Thắng Nam.

Hai chữ cực kì ngắn gọn, cũng cực kì mang nhiều ý nghĩa: "Oan gia".

Vì không thể đoán được ý của Vivian qua hai chữ này, trước lúc xuống xe Cố Thắng Nam cố ý đọc số điện thoại của Vivian với tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn phát âm không rõ. Thấy Liêu Trạch Nam cau mày, hiển nhiên là còn chưa nghe rõ, Cố Thắng Nam yên tâm mở cửa xe chạy thẳng không hề ngoái lại.

Cô tìm được Lộ Tấn bên ngoài phòng mổ khoa ngoại.

Anh ta ngồi trên ghế băng, xem ra không bị thương, cũng không ốm đau gì, có điều vẻ mặt tỏ ra rầu rĩ. Trái tim Cố Thắng Nam vừa buông lỏng lại thắt chặt, do dự một hồi lâu, Cố Thắng Nam mới đi đến gần anh ta.

Lộ Tấn đang cúi đầu ngồi, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, giống như đang muốn cuộn mình lại. Lúc cô đi tới bên cạnh anh ta, vai anh ta hơi run lên, có lẽ là đã phát hiện ra cô, nhưng lại không có sức mạnh để ngẩng đầu lên. Cố Thắng Nam nhìn, chợt thấy trái tim như thắt lại.

Không khí u buồn tỏa ra quanh người anh ta giống như một bức tường ngăn cách Cố Thắng Nam bên ngoài, Cố Thắng Nam cứ đứng ngẩn ra bên người anh ta như vậy một hồi lâu, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.

Cố Thắng Nam vừa ngồi xuống, đầu anh ta đã nghiêng sang dựa vào vai cô.

Toàn thân Cố Thắng Nam lập tức căng thẳng.

Sau khi đã được lĩnh giáo sự khó tính, khó chơi, khó hầu hạ, yêu sạch sẽ, cố chấp, bắt bẻ, ăn nói độc địa, thay đổi chóng mặt, logic tư duy khác hẳn người thường của anh ta, dáng vẻ anh ta lúc này làm Cố Thắng Nam chợt thấy xa lạ, làm Cố Thắng Nam không có dũng khí nhìn thẳng vào anh ta.

Một hồi lâu sau Cố Thắng Nam mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ai phẫu thuật trong đó?"

Lộ Tấn ngước mắt lên nhìn ba chữ "Đang phẫu thuật" sáng lên bên ngoài phòng mổ, buồn bã thu ánh mắt lại, nói yếu ớt: "Không biết".

"Ơ?"

Dạo này Cố Thắng Nam thường xuyên phải "ơ" vì ngạc nhiên, bởi vì cô bị logic tư duy khác hẳn với người thường của người đàn ông này đánh bại hết lần này tới lần khác.

Thua không còn mảnh giáp.

"Không biết... Thế anh ngồi ở đây làm gì?"

Còn bày ra dáng vẻ như một con hươu non bị thương nữa?

Lộ Tấn giơ ngón trỏ chỉ chỉ lên tầng trên: "Ông ấy ở phòng mổ tầng trên. Người thân của ông ấy đều ở trên đó, tôi không thể lên được, chỉ có thể ngồi dưới này".

Trái tim Cố Thắng Nam như bị kim đâm, đâm rất mạnh.

Vì vậy bây giờ cô rất muốn nói, nhưng lại phát hiện cổ họng mình hơi run run.

Cố Thắng Nam hít sâu, cố gắng làm cho âm thanh của mình bình tĩnh một chút: "Là... bố anh à?"

Lộ Tấn không trả lời cô.

"..."

"..."

Trong yên lặng, Cố Thắng Nam không nhịn được hạ thấp tầm mắt nhìn anh ta. Nhưng, đúng lúc này...

"Cố Thắng Nam". Đột nhiên anh ta gọi tên cô.

Giọng anh ta rất bình tĩnh nhưng vẫn khiến tầm mắt Cố Thắng Nam khựng lại ở giữa không trung.

"Nhắm mắt lại, đừng nhìn tôi".

Cố Thắng Nam suy ng