Hung Hăng Yêu Em (Tổng Tài Thú Yêu)

Hung Hăng Yêu Em (Tổng Tài Thú Yêu)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323102

Bình chọn: 7.5.00/10/310 lượt.

iên định” Tiêu Hữu trừng mắt với hắn, nhíu mày nói “Đi thôi, em

mời anh ăn cơm. Nhưng địa điểm sẽ do em chọn, không cho phép anh phát

biểu quan điểm”

“Ok!”

Tiêu Hữu lên xe Tô Thuộc Cẩn rời đi,

không phát hiện có một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc dừng ở cách đó

không xa, bên trong có một người đàn ông cầm điện thoại di động bấm một

dãy số “Giản đại ca, cô Mạc lên xe của một người đàn ông…”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tô Thuộc Cẩn theo lời chỉ dẫn của Tiêu

Hữu mà lái xe đến một khu phố chuyên bán đồ ăn vặt. Ngừng xe xong, hai

người cùng nhau xuống xe, ngước đầu nhìn một quán bán bún gạo rất cũ và

không chút thu hút. Hắn nhíu mày “Không phải chứ! Em thật keo kiệt, dẫn

anh tới cái chỗ này”

Tiêu Hữu chà xát hai tay, bên ngoài rất

lạnh, một hơi thở ra đều là khói trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà

ửng đỏ, bướng bỉnh nói “Đã nói rồi đấy, không cho phép phát biểu ý kiến. Có ăn hay không? Không ăn thì em về cũng không phải là em không mời

anh”

“Đã đến rồi… dĩ nhiên là phải hưởng thụ chứ…” Tô Thuộc Cẩn cười, cùng Tiêu Hữu đi vào tìm một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

Chủ quán bưng bún gạo đến với tốc độ rất nhanh. Tô Thuộc Cẩn không ăn một chút mà vẫn chú ý đến Tiêu Hữu.

Vừa bắt đầu gặp nhau, hắn chỉ xem cô như người đáng thương vì mới mất đi người thân trong bệnh viện. Lại gặp

nhau lần thứ hai trong dịp đi trượt tuyết, hắn cũng không biết tại sao

lại hỏi Cầm Tử về việc của cô. Từ đó hắn mới biết sự thống khổ bi thương của cô là do tình yêu mang lại.

Tiêu Hữu thả rất nhiều hột tiêu trong tô bún gạo cho nên có lẽ là do cay mà trong mắt long lanh một mảnh. Vốn là cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi lại bi tiêu cay mà làm thêm hồng hồng, kiều

diễm ướt át, vô cùng… mê người, làm cho người ta không nhịn được ý nghĩ

muốn nếm thử một chút mùi vị đó. Nghĩ đến đó, Tô Thuộc Cẩn thò người ra, dấn đôi môi đến.

Nghĩ là làm.

Hắn nếm được vị cay cay. Hoài nghi hành

động này của mình sẽ bị Tiêu Hữu cho một cái tát, nhưng là… không có. Cô chẳng qua là chỉ mở to cặp mắt xinh đẹp kia nhìn hắn. Được voi đòi

tiên, hắn càng hôn sâu cô, ở trên làn môi trằn trọc mút vào, cảm giác tê cay truyền đến hắn một chút xíu.

Môi cùng tâm…

Rốt cuộc hắn cũng buông tha cho bờ môi

của cô nhưng vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Mà trên mặt Tiêu Hữu thoáng

qua cái gì, ánh mắt cũng không nháy, cứ nhìn Tô Thuộc Cẩn chằm chằm “Tại sao lại hôn em?”

“Em vì sao lại không cự tuyệt?” Tô Thuộc Cẩn hỏi ngược lại.

Tiêu Hữu cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ

cái gì đó “Em chỉ là muốn thử xem bản thân mình đối với người khác còn

có cám giác gì khác không…” Lúc nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm,

có lẽ là vì cảm giác ở trong lòng mình mà giọng nói cũng càng ngày càng

nhỏ. Thật ra thì… cô cũng chỉ bị mất đi một nụ hôn, không cần thiết phải đau lòng…

Tô Thuộc Cẩn do dự hỏi “Vậy… kết quả của em là cái gì?”

Tiêu Hữu suy nghĩ một chút, rất thành

thật mà nói “Nhịp tim bình thường, mặt không có nóng lên, trí não cũng

rất rõ ràng… Anh thì sao?” Cô hỏi.

“Anh cũng chỉ muốn thử xem vị cay trên miệng em là như thế nào…” Tô Thuộc Cẩn lộ ra nụ cười trong sáng “Kết quả… cũng như em”

Tiêu Hữu e lệ cười một tiếng cũng không

nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục tô bún gạo cay của mình. Tô Thuộc Cẩn

cũng cúi đầu ăn nhưng chỉ có chính hắn mơi biết, tim của hắn mất đi quy

luật dẫn đến nhảy loạn xạ như thế nào, dường như nó muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài. “Có yêu hay không, hôn mới biết”, đúng vậy, hôn rồi mới biết

hắn đối với cô gái trước mắt này là động lòng… còn nguyên nhân thì không biết.

Đối diện tiệm bún gạo, một chiếc xe màu

đen dừng ở đó. Mặt Giản Chiến Nam thâm trầm ngồi ở bên trong, đôi tay

nắm lấy tay lái thật chặt, con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Tiêu Hữu cùng

người đàn ông kia. Đôi môi đã từng chỉ thuộc về một mình hắn mà giờ phút này lại bị người khác chạm vào. Tâm tức giận đến độ muốn hung hăng tên

kia đánh cho một trận. Anh hung hăng đập tay mình vào tay lái.

Rất nhanh sẽ bước sang năm mới, quần

áo Tiêu Hữu mua cũng đã đầy đủ rồi nhưng ba mẹ nói còn muốn đi loanh

quanh dạo một chút nhìn xem còn có cái gì cần phải mua không. Hôm nay

lại rất ấm áp, thích hợp để ra ngoài đi dạo.

Tiêu Hữu giúp mẹ quàng khăn lên cổ. Cô

vẫn không hiểu nổi vì sao trời rất lạnh mà mẹ lại không bao giờ chịu

quàng khăn, cho nên mỗi lần bà muốn ra ngoài, cô sẽ lại giúp mẹ mang

vào.

Ba đứng một bên ghen tị nói “Ai nha… Con gái thật uổng công ta nuôi nấng mà. Tâm tư cũng chỉ đặt lên một mình mẹ mà thôi. Ta đây chính là ba của nó đó, cho dù nóng hay lạnh cũng không

có quan tâm ta một chút nào. Mạc Mạc nha, nếu sau này ba không có ở đây

thì con đã có thể chăm sóc cho mẹ thật tốt rồi”

Lăng Nguyệt Hồng trừng mắt nhìn chồng

không vui nói “Phi phi. Ta nhổ vào. Ông đó! Càng già càng hư cái miệng.

Gì mà không còn ở đây? Mới sáng sớm đã nói điềm xấu rồi. Vả miệng, vả

miệng mau”

Ba Tiêu Hữu ha ha cười nói “Vả miệng. Ta vả miệng đây. Vợ là trên hết”

Mẹ Tiêu Hữu cũng cười. Tiêu Hữu

cười cười lấy áo khoát treo trên giá khoác lên người ba “Ba mẹ! Hai

người


Disneyland 1972 Love the old s