
tay một con rồng trong
giới bất động sản, đủ để hình dung đường đi của Hàn Nặc thuận lợi thế
nào. Giới truyền thông có chú ý đến anh ta, mà mối liên kết ngầm giữa Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc càng khiến người ta nghi ngờ. Hai công ty lớn ít
xuất hiện cùng nhau, không ai nhận phỏng vấn, bầu không khí có phần kỳ
lạ.
Nghĩ đến bản báo cáo vừa nhận được chiều nay, đột nhiên Ôn Hành Viễn bật
cười, xoay người nói với Trương Tử Lương, “Cậu nói xem, nếu Hàn Thiên Dụ chịu xuống khỏi vũ đài, liệu Hàn Nặc có thể thuận lợi tiếp quản Thiên
Dụ?”
Hiển nhiên, Trương Tử Lương không ngờ anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này,
thu lại nụ cười rồi hơi do dự, “Đừng nói đến chuyện Hàn Thiên Dụ có con, kể cả không có, chỉ bằng cổ phần trong tay Hàn Nặc e là không đủ, nếu
không thì đã chẳng bị Hàn Thiên Dụ quản chế rồi.”
“Cậu ta bây giờ thì sao?” Ôn Hành Viễn nhướng mày, “Mình tìm hiểu rồi, cổ
phần của Hàn Nặc bây giờ đã hơn bốn mươi phần trăm, có thể lão già Hàn
Thiên Dụ cũng biết, thiếu kiên nhẫn nên vội vàng đẩy Hàn Nặc đến vị trí
đứng mũi chịu sào.” Ôn Hành Viễn cười nhạt, ánh mắt sắc bén, “Hắn muốn
mượn tay mình xử Hàn Nặc.”
“Hàn Nặc cũng không đơn giản, chịu được tận ba năm.” Nói đến Hàn Nặc, Trương Tử Lương không khỏi có chút buồn bã, “Cậu định làm gì bây giờ?”
“Mình? Đương nhiên là sẽ không làm theo ý muốn của Hàn Thiên Dụ rồi. Nhưng mà, có người chưa chắc đồng ý để mình nhúng tay.” Ôn Hành Viễn thở dài, cầm ly rượu lên uống một ngụm, “Hàn Nặc là đứa con có hiếu, mãi nhớ đến bố
mình, cho dù đánh mất Thiên Dụ cũng không tiếc. Giờ Hàn Thiên Khải chết
rồi, nói đến người lo lắng, e là chỉ có Tiểu Nhan.”
“Ý cậu là cậu ta với Nhan Nhan...” Trương Tử Lương còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Si Nhan đang đi về phía quầy bar, vì vậy không nói nữa,
chỉ đẩy một ánh mắt sâu xa về phía Ôn Hành Viễn.
Si Nhan thật sự rất mệt mỏi, tối qua không được ngủ nhiều, lại vì mấy dự
án nên cả ngày nay bận rộn, chạy đi chạy lại trong quán bar xong là đã
kiệt sức rồi. Nhìn đồng hồ, cô nói vài câu với Đỗ Linh rồi chủ động sang gian bên tìm Ôn Hành Viễn.
Thấy cô đến, Ôn Hành Viễn đặt ly rượu xuống, nắm tay cô, “Mệt rồi à? Bọn mình về nhé?”
Si Nhan gật đầu, hơi mơ màng, vẫy tay với Trương Tử Lương rồi để Ôn Hành Viễn ôm ra khỏi cửa.
Đã là đầu mùa đông, gió đêm rất lạnh. Vừa ra khỏi cửa, Ôn Hành Viễn đã choàng áo lên người cô, “Chờ nhé, anh đi lấy xe.”
Lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng anh, cô cảm thấy thật ấm áp. Chỉ
trong chưa đầy hai ngày ở bên nhau, vậy mà Si Nhan đã cảm thấy được sự
ấm áp nhưng cũng rất an tâm. Sự quan tâm của Ôn Hành Viễn đến cô vượt
quá sức tưởng tượng của cô, dường như có một dòng chảy ngọt ngào tưới
đẫm lòng cô.
“Công trình bắt đầu thi công rồi à? Có phải anh bận lắm không?”
“Thi công rồi, Nghị Phàm bận hơn.” Ôn Hành Viễn nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
“Hay là mai anh về đi.” Từ lúc bắt đầu dùng bữa tối, điện thoại của anh đổ
chuông liên tục. Đương nhiên Si Nhan không quên vị trí người lãnh đạo
Hoa Đô của anh, ngoài tình yêu ra, anh còn có việc quan trọng hơn cần
phải làm.
Ôn Hành Viễn lườm cô, “Giờ muốn đuổi anh đi?”
“Không phải.” Cô bĩu môi, “Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh thôi.”
Khẽ véo cái cằm nhỏ xinh của cô, anh cười, “Chẳng phải thằng ranh mười tám
mười chín tuổi, chả lẽ không biết chừng mực? Đừng bận tâm nhiều, anh sẽ
sắp xếp.”
Si Nhan vừa nghe thấy thế đã đổi giọng không vui, “Lý trí thế? Xem ra cũng không si tình như em nghĩ.”
Ôn Hành Viễn thở dài, búng một cái vào trán cô, “Anh mới nói một câu, em định cãi mười câu hả?”
Xoa trán, Si Nhan không nhịn cười nổi, nhìn thấy hình ảnh tinh nghịch của mình trong mắt anh, “Bắt nạt anh đấy, sao nào?”
Ôn Hành Viễn cong môi cười, lộ ra vẻ mờ ám, đang định hôn cô thì Si Nhan đẩy ra, “Em mệt...”
Đối với vẻ làm nũng của cô, anh không thể chống đỡ được. Ôn Hành Viễn kéo
áo kín lại cho cô rồi khởi động xe, “Chợp mắt một lát đi, đến nơi anh
gọi dậy.”
Lúc xe dừng lại thì cũng vừa lúc Si Nhan tỉnh dậy. Nhìn ra bên ngoài, đúng
là cổng khu nhà Ôn Hành Viễn, cô cau mày, “Em phải về nhà.”
“Mai anh cùng em thu dọn đồ đạc, chuyển đến đây đi, không thì anh lo lắm.” Ôn Hành Viễn xuống xe, dắt cô vào khu nhà.
Si Nhan chu miệng, muốn rút tay ra, “Em phải về nhà.”
“Ngoan nào.” Ôn Hành Viễn trầm giọng, kéo chặt áo cho cô. Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, anh hỏi: “Không yên tâm với anh hả?”
Si Nhan không lên tiếng, đứng bất động.
Không phải là không yên tâm, nhưng dù sao cũng là ở chung, cô chưa thể tiếp
nhận ngay được. Tình thế này phát triển quá nhanh, họ mới trở thành
người yêu vào ngày thứ hai. Si Nhan bày ra vẻ mặt ỉu sìu, cúi đầu nhìn
bước đi của mình.
Ôn Hành Viễn rơi vào thế dở khóc dở cười. Anh ôm vai cô, mà phải nói là
nửa ôm nửa kéo cô đi, “Sao vẻ mặt phong phú thế? Bây giờ là năm bao
nhiều rồi, chỉ là cùng ở dưới một mái nhà thôi mà, thế nào mà lại dọa em thành ra thế này? Anh chỉ hy vọng em ở gần anh một chút, nếu không anh
sẽ thấy không yên tâm.”
“Em không chạy mất, có cái gì mà không yên tâm.” Si Nhan cự