
ặc chạy tới chạy lui thì hiểu lầm quan hệ của họ, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Thuốc này chữa bong gân bầm tím tốt lắm, về bảo cậu ta xoa cho, không là sáng mai sưng vù lên đấy.”
Ngồi trên hành lang bệnh viện, Hàn Nặc vừa giúp cô xoa thuốc lên tay vừa hỏi, “Nói cho anh ta biết chưa?”
Si Nhan biết anh ta đang nói đến bệnh của cô, chỉ lắc đầu. Có lẽ do lực tay Hàn Nặc hơi mạnh, cô rên lên một tiếng, nhíu mày nhìn anh ta, “Nhẹ thôi.”
“Cố chịu một chút, mai mà sưng lên còn phiền hơn.” Hàn Nặc cúi đầu chăm chú xoa, ngón tay dài dính đầy thuốc vàng. Lúc kéo tay áo xuống cho cô, anh ta mới lại nói: “Anh ta cũng dưỡng thương một thời gian rồi, em mau nói cho anh ta để sắp xếp làm phẫu thuật đi, không thể chậm trễ được.” Hàn Nặc không quên chuyện bác sĩ não khoa đã nói hôm đó, rằng càng làm phẫu thuật sớm sẽ càng có cơ hội thành công cao, càng đợi càng nguy hiểm. Nhìn vào mắt cô, anh ta trầm giọng, “Nhan Nhan, mặc dù anh đồng ý với em là không nói cho ai biết, nhưng điều kiện là em phải nhanh chóng nói với anh ta. Nhìn mắt em là anh biết dạo này em mất ngủ rất nghiêm trọng, không thể dựa mãi vào thuốc được. Sau này còn có thể xuất hiện triệu chứng váng đầu, ngất xỉu, thị lực giảm, em nghĩ có thể giấu anh ta được bao lâu? Em sợ anh ta lo lắng, nhưng em có nghĩ rằng, đến khi biết rồi anh ta sẽ tự trách mình thế nào không?”
Hơi thở ấm áp của anh ta lùa qua tai cô, Si Nhan có chút mềm lòng khó hiểu, rũ vai im lặng một lúc lâu. Bác sĩ đã nói, đến khi khối u chèn lên dây thần kinh, thị lực của cô sẽ giảm trầm trọng rồi cuối cùng không nhìn thấy nữa, ngay cả tình trạng mất ngủ cũng xảy ra nhiều hơn. Gần đến hạnh phúc mà bước cuối cùng sao lại nặng nề đến thế, Si Nhan ảm đạm cười. Sao vận mệnh lại thích trêu ngươi người ta đến vậy? Một giây nhận được tờ kết quả, cả thế giới như lặng đi, ngay tức khắc quật ngã cô. Cô không biết mình rời khỏi bệnh viện thế nào, tất cả trở nên hỗn loạn, tầm nhìn trống trải, nhưng mọi thứ đã trở nên mơ hồ trước mắt cô.
Bước đi trên con đường mờ mịt, hai mắt cay xè, cô lẩm nhẩm gọi tên Hành Viễn, một giọt lệ lăn xuống.
Ngồi trên ghế đá cạnh bờ sông, trái tim cô như bị đóng băng, cô giật mình nhìn về phương xa, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Không biết qua bao lâu, tờ kết quả trong tay cô bị ai đó lấy đi, lúc ấy cô mới hoàn hồn lại.
Hàn Nặc lái xe đi qua bờ sông, vô tình nhìn thấy cô ngồi ở phía xa, liền hạ kính xe xuống và ngắm cô nửa tiếng đồng hồ. Lúc mở cửa xe, anh ta lại dừng bước, cố kiềm chế mà đứng yên nhìn bóng lưng cô. Thời gian cứ thế nhích từng giây một, đến khi mặt trời hạ dần khỏi phía tây, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó. Rốt cuộc, anh ta không chịu được nữa mà bước đến chỗ cô, khi đứng cạnh cô, anh ta hoàn toàn bất ngờ.
Tờ kết quả rơi khỏi tay, hai mắt Hàn Nặc hiện lên vẻ chua xót đau đớn, anh ta không thể ngờ nổi cô đang có khối u trong não. Bí mật của cô đã vô tình bị anh ta biết, nhưng, khi anh ta ôm cô vào lòng thì không hề biết có người trốn ở một góc chụp trộm cảnh tượng thân mật này, để rồi bị phơi lên mặt báo.
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Si Nhan cúi đầu nhìn đồng hồ, “Anh đừng lo, em sẽ nhanh nói cho anh ấy biết thôi, dù sao thì muốn phẫu thuật cũng phải đợt một tháng nữa.” Thấy Hàn Nặc còn định nói, cô cướp lời: “Em có chuyện phải làm, một tháng là đủ.” Cô đang đợi, đợi một người mà Ôn Hành Viễn đang mong ngóng.
Hàn Nặc nhìn cô, chần chừ một lát, cuối cùng liền rút quyển tạp chí ra khỏi túi áo vest.
Si Nhan đón lấy quyển tạp chí trong tay Hàn Nặc, máy móc xem hết, một lúc
sau mới cười khổ, “Qua một đêm đã nổi danh, kể ra cũng chi tiết thật.”
“Chắc là anh ta đã biết rồi, có cần anh giải thích không?” Nhận lại tạp chí,
ánh mắt Hàn Nặc nhìn cô rất phức tạp. Anh ta định gọi điện cho Ôn Hành
Viễn, do dự mãi đến cuối cùng vẫn thôi, anh ta cần tôn trọng cô.
Đưa tay day day ức, Si Nhan lắc đầu, “Cũng muộn rồi, anh về nghỉ đi, em sẽ
nói với anh ấy.” Vừa nói cô vừa lảo đảo đứng dậy, không bận tâm đến cơn
váng đầu, chống tay lên tường rồi đi lên tầng trên.
Hàn Nặc bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô đang dần khuất sau chỗ rẽ cầu thang.
Y tá đặc biệt đang ngồi ngoài phòng bệnh, vừa thấy Si Nhan về liền chạy
đến, “Cô Si? Cô về rồi, anh Ôn đợi cô cả buổi chiều đấy, còn chưa ăn
tối.”
Trong phòng tối om, Si Nhan nhanh chân đến cạnh
giường, nương theo ánh trăng để ngắm đôi mắt đang nhắm nghiền của Ôn
Hành Viễn. Tưởng rằng anh đang ngủ, cô cúi người hôn nhẹ lên môi anh, ai ngờ bị anh kéo mạnh vào lòng, lập tức đáp lại bằng một nụ hôn nồng nàn.
“Hành Viễn…” Si Nhan hơi ghé vào ngực anh, sợ vết thương trên cánh tay anh bị rạn, muốn tránh nhưng không thể tránh được nụ hôn của Ôn Hành Viễn,
muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại bị anh lợi dụng thời cơ, đưa đầu lưỡi
luồn vào miệng, như muốn hút hết hương thơm trong miệng cô vậy.
Không để tâm đến sự phản kháng nho nhỏ của cô, anh siết chặt tay, ôm cô vào
lòng, mãnh liệt nhưng không lỗ mãng, hôn cô vừa nồng nàn vừa dịu dàng.
Mơ hồ cảm giác được sự thay đổi của anh, Si Nhan có chút khổ sở, hai mắt
giăng đầ