
chính mình
một năm cố gắng vẫn là thất bại, mắt thấy bóng lưng vô tình của anh, cô hoài
nghi người đàn ông này căn bản không có tâm, người phụ nữ yêu anh, chỉ có thể
rơi vào kết quả bi thảm. Nước mắt cuối cùng như vỡ đê mà rơi xuống, có lẽ là
thời điểm nên rời khỏi rồi.
Hách Linh Nhi bỉu môi tức giận đi ở trong sân trường, Chung Sĩ Thần đi theo ở
phía sau không ngừng xin lỗi.
Cô thật sự rất giận, dù sao Hách Linh Nhi cô vốn ngu ngốc, nghe không hiểu
những truyện cười đồi trụy kia, càng tức giận mọi người so hai người bọn họ với
nam nữ diễn viên trong truyện, làm hại cô giật mình hiểu được thì cả người giận
đến đỏ mặt, cũng thoát đi hiện trường.
“Đừng nóng giận! Linh Nhi, mọi người hay nói giỡn.”
“Đem chúng ta nói thành diễn viên cấp ba, còn nói là giỡn sao!” Cô tức giận đi
nhanh về phía trước, không muốn để ý đến anh.
Đám người Trình Ngải Lâm kia cũng đi theo chạy tới nói giúp, nói là giúp chẳng
rằng nói là xem náo nhiệt còn đúng hơn.
“Linh Nhi! truyện cười tình nhục đừng coi là thật sao!” Ngải Lâm cười kêu.
“Không phải tình dục, mà là truyện đồi trụy!” Chung Sĩ Thần sớm sữa chửa, cũng
ám hiệu Ngải Lâm đừng tiếp tục càn rỡ.” Tôi biết rõ các người là người phía nam
rất bảo thủ, người phía băc chúng tôi chỉ lạc quan hơn chút, lại không có ác ý.
Tôi cũng là người bị hại nha!”
“Vậy sao? Không biết ai là người cười lớn tiếng nhất!” Thở phì phì liếc anh,
người vừa rồi mừng rỡ bị nói là vai nam chính giờ phút này lại biện xưng mình
là người bị hại, ai tin tưởng nha!
Chung Sĩ Thần chạy ngăn trước mặt cô, đau khổ cầu khẩn giải thích: “Tôi làm sao
biết em nghe không hiểu, còn tưởng rằng em nghe nồng nhiệt như thế?”
“Anh, anh còn nói!” Cô ngượng ngùng kháng nghị.” Dù sao em chính là ngu ngốc!”
Cô ngu ngốc nghe không hiểu mới nhất thời cười lớn.
“Đàn ông thường yêu mến phụ nữ ngốc, nhiều người phụ nữ vẫn luôn giả bộ ngốc,
tôi nghĩ đây là đặc điểm hiếm có của em.” Ánh mắt của anh chuyển thành nhu
tình, đối với thiện lương đơn thuần của cô nhịn không được muốn nâng niêu yêu
thương trong lòng bàn tay.
Đối với lời nói của anh buồn bực 1 lát, cô phút chốc sáng tỏ, kháng nghị nói:
“Anh mắng em ngu ngốc!”
“Đây không phải là mắng, ngốc có rất nhiều loại, ngốc làm cho người ta tức giận
gọi ‘ngu xuẩn’, ngốc đến không có thuốc chữa chính là ‘ngu ngốc’, ngốc đến làm
cho người bật cười gọi ‘đần độn’, ngốc đến đáng yêu gọi ‘ngốc tử’, ngốc đến
thật thà phúc hậu thành thật thì gọi ‘đứa ngốc’, mà em thì là dung hợp vài loại
tính cách đặt biệt ở trên, cho nên là vô cùng đặt biệt.” *lý sự cùn gì
đây @.@*
Cô ngẫm nghĩ, dùng ánh mắt hoài nghi trừng anh. “Nói ngắn lại, anh là đang mắng
em ngốc!”
“Hả? Em không ngu ngốc sao!”
“Chung Sĩ Thần!”
Hai người một đường đuổi đánh, anh ở phía trước cười chạy trốn, mà Hách Linh
Nhi thì tức giận đến mặt đỏ truy đuổi. Ở trong mắt người khác xem ra còn tưởng
rằng là cặp tình nhân liếc mắt đưa tình với nhau. *vừa đánh vừa đuổi mà còn
liếc mắt đưa tình cho té sứt môi à @.@*
Ở trong mắt Phương Nghị, cái này là hình ảnh rất chướng mắt. Người phụ nữ của
anh rõ ràng cùng người đàn ông khác thân mật như thế! Hơn nữa lại là tiểu tử
kia!
“Chung Sĩ Thần, anh đừng trốn!” Hách Linh Nhi giương nắm tay uy hiếp.
“Tới bắt tôi nè! Bé ngốc.”
Mới định dùng toàn lực mà đuổi đánh thì một bóng đen cao lớn phủ trên người cô,
Hách Linh Nhi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía người tới, thấy khuôn mặt không
thấy 2 tháng bỗng nhiên bất ngờ xuất hiện trước mắt. Phương Nghị mặc bộ tây
trang cực kỳ tráng lệ xuất hiện ở giữa sân trường, ánh mặt trời rực rỡ sau lưng
khoác lên cho anh một vòng ánh sáng, trang nghiêm như 1 vị thần, hai con mắt
cách 1 lớp kính râm khóa lại đôi mắt ngạc nhiên của cô. Một người đàn ông anh
tuấn cực kỳ xuất hiện ở giữa sân trường của 1 đám học sinh mặc đồng phục, lập
tức ánh mắt ngạc nhiên từ khắp nơi.
Tháo xuống mắt kính râm, đôi mắt lạnh băng nhìn người ngủ chung lâu ngày không
thấy, con mắt lại lộ rang ánh sang nhu hoà.
“Đã lâu không gặp.”
“Phương tiên sinh!”
Anh làm sao có thể xuất hiện ở trong lúc này, không phải đi New York sao? Nhớ
là Lily nói anh muốn đi ba tháng.
“Rất kinh ngạc sao?”
“Tôi nhớ anh nói muốn đi New York ba tháng...”
“Tạm thời trở về sớm.”
“Linh Nhi, vị này là –”Chung Sĩ Thần chen ngang vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Phương Nghị xoay người nhìn thẳng y, hai người đàn ông hai mắt nhìn nhau, ganh
đua cạnh tranh bay lên giữa trời, ánh mắt Phương Nghị lạnh lùng trầm ổn loại
khí phách của quý tộc làm người ta vô tình cảm thấy áp bách, lẫn khí thế và áp
lực, Chung Sĩ Thần rõ ràng yếu thế hơn, nhưng tâm anh yêu Linh Nhi cũng không
dễ dàng thua như vậy.
Hai người này ở giữa sóng ngầm mãnh liệt mặc cho ai cũng nhìn ra được, Hách
Linh Nhi lại trì độn không cảm nhận được, cả đầu óc còn đang đảo quanh vấn đền
“ tại sao anh ấy lại xuất hiện”.
Chung Sị Thần dẫn đầu đã mở miệng. “Tôi là bạn học của Linh Nhi, gọi là Chung
Sĩ Thần, xin hỏi vị đại thúc này là...”
Đại thúc? Tiểu tử này chán sống? Rõ ràng kêu anh là đại th