
y rưỡi tối, anh vừa vào cửa không ngoại lệ thấy một cảnh quen thuộc Hách Linh
Nhi vẫn như cũ chôn mình trong đống sách ở bàn trà.
“A... Anh về rồi.” Cô đứng lên, cởi xuống áo khoác giúp anh.
“Người hầu đều đi!”
“Ừh.” Treo áo lên, cô đi vào phòng bếp chuẩn bị trà nóng cho anh.
Phương Nghị thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, tiện tay cầm quyển sách trên bàn,
nhìn vào những nét hồng, xanh biếc, lam tuyến, cùng với chú thích chằng chịt.
Cô thật mỗi ngày đều đọc sách? Nghi vấn này làm anh tò mò. Hách Linh Nhi từ
phòng bếp đi ra, đưa khay trà khẽ đặt ở trước mặt anh.
“Đây là sách em
dùng trên lớp?”
“Vâng.” cô nói rất ít, cũng không nhiệt tình, quá mức cố ý biểu hiện ôn uyển
ngược lại khiến người khác chú ý hơn, Phương Nghị cảm thấy giữa hai người vần
còn xa lạ, nhưng anh không để ý, chỉ cần
không phải người phụ nữ buông thả ngang ngược là được. Tiêu điểm lần nữa dời về
sách trên bàn học.
“Chỗ giải thích này viết rất không chính xác.”
“Nơi nào?” Cô ghé đầu.
“Chỗ này, bên phải dùng hồng bút viết giải thích không đủ chính xác.”
“Thật? Nhưng là tôi chép lại theo lời giảng của giáo sư mà.”
“Tôi khẳng định giáo sư kia của em chỉ học qua kiến thức trong sách, chưa bao
giờ có kinh nghiệm thương mại quốc gia. Tôi dạy cho em.” Thân là người kinh
doanh, ở toàn cầu phải có hai mươi mấy chi nhánh công ty, mấy vấn đề giao dịch
hạt mè không làm khó được anh, trước đơn giản đem lý luận giải thích một lần,
nữa lấy thực tế ví dụ ấn chứng lý luận, nhất nhất vì cô loại bỏ vấn đề khó xử
lý.
Đột nhiên có từ điển
sống, Hách Linh Nhi nghe chuyên chú mà nghiêm túc, giải thích của anh so bất kỳ
giáo sư nào cũng dễ hiểu hơn, cô rất nhanh liền hấp thu vào đầu. Thỉnh thoảng
Phương Nghị sẽ dừng lại chút, để cho cô tự mình suy nghĩ nguyên do, lúc mới bắt
đầu, cô sẽ vắt óc nỗ lực suy tư. Lúc này Phương Nghị sẽ lẳng lặng nhìn nét mặt
của cô, thỉnh thoảng cau mày chu mỏ, thỉnh thoảng nói lẩm bẩm, hoàn toàn đắm
chìm trong vấn đề.
Nhìn trăm nghìn nét mặt của cô, cộng thêm tròng mắt nhanh như chớp chuyển nha
chuyển, anh không khỏi cười một tiếng, đưa tay vén tóc trên trán cô, phát hiện
dáng vẻ nghiêm túc của cô rất là mê người, ánh mắt chuyên chú vừa khả ái lại
cảm thấy buồn cười.
“Tôi biết đáp án!” Cô hưng phấn kêu.
“Nói nghe một chút.”
Cô đem đáp án suy nghĩ nói cho anh nghe, Phương Nghị tán thưởng gật đầu, kế
tiếp tiếp tục thảo luận những vấn đề khác. Anh là giáo sư có kinh nghiệm thực
chiến phong phú, mà cô lại là học sinh ngoan chăm chỉ ham học hỏi, đang dạy
Phương Nghị bất tri bất giác thuận tay ôm cô vào trong ngực, mà cô cũng liền
như vậy tự nhiên chuyên tâm lắng nghe anh, không phát hiện mình không cẩn thận
rút lui lòng phòng bị. Phương Nghị giữa hai lông mày tỏ rõ sự thú vị, thì ra là
thảo luận lý thuyết công việc có thể khiến cô vơi dần lòng phòng bị? Hắc, thú
vị, rất thú vị.
Thời gian rất nhanh trôi qua, chỉ chớp mắt đã gần đến mười hai giờ, mí mắt cô
nặng trĩu cho thấy cô buồn ngủ, Phương Nghị nhìn cô một cái, quyết định hôm nay
dạy đến đây thôi.
“Lên giường đi ngủ đi.”
“Ừ? Tôi còn có thể tiếp tục.”
“Hôm nay tới đây thôi, ngủ đi.” Ôm cô lên đi vào phòng ngủ. Để cô ở trên giường
sau, tính vào phòng tắm tắm, Hách Linh Nhi lại kéo anh tựa hồ còn có lời muốn
nói.
“Tôi có việc muốn xin anh.”
Nhìn vẻ mặt của cô, Phương Nghị ngồi ở mép giường, giương lên nụ cười.
“Nói đi.”
“Tôi bình thường sau khi tan lớp, có thể cùng bạn học đi ra ngoài uống trà nói
chuyện phiếm không?”
“Cùng bạn học đại học?”
Cô gật đầu.
“Mặc dù chúng ta gia hạn hợp đồng, không có nghĩa là hạn chế tự do thường ngày
của em, trừ đi xa ở ngoài, hoạt động giải trí hằng ngày của em tùy ý, chỉ cần
chú ý an toàn và thông báo tài xế là được.”
“Ý là – anh đồng ý?”
“Dĩ nhiên.”
“Cám ơn!” Cô cười vui vẻ.
Phương Nghị không khỏi cau mày nghi ngờ, hỏi: “Yêu cầu của em chỉ là như vậy?”
“Đúng vậy a.”
“Không có khác?”
Đổi lại cô nghi ngờ nhìn anh.”Đúng nha, thế nào?”
“Không có gì, ngủ trước đi, tôi tắm xong sẽ ra.” Đắp chăn cho cô, bật đèn nhỏ
sau liền vào phòng tắm. Anh còn tưởng rằng cô muốn xin phòng ốc hoặc châu báu
tiền tài... Lễ vật, điểm này hoàn toàn ngoài dự liệu của anh, cô là ngu ngốc
không nghĩ tới hay là căn bản không quan tâm? Hay là, cô có dã tâm khác lớn
hơn?
Mặc cho nước lạnh xối toàn thân, Phương Nghị cố gắng rũ bỏ suy nghĩ, anh luôn
luôn sẽ không quá quan tâm đến chuyện của phụ nữ, Hách Linh Nhi không phải là
ngoại lệ, có lẽ là cô với các tình nhân cũ khác nhau quá nhiều nên mới có thể
khiến anh buồn bực như thế đi! Cô chỉ là là tình nhân thật đơn giản, không hay
để ý, anh kiên định nói với chính mình.
Có sự cho phép của Phương Nghị, Hách Linh Nhi hiện tại thỉnh thoảng sẽ cùng bạn
học đi uống trà nói chuyện phiếm, không cả ngày tới Đồ Thư Quán, nhưng thời
gian cô dùng tuyệt không giảm, dù sao còn trẻ, cô cũng khát vọng giống như
những sinh viên đại học khác hưởng thụ sức sống thanh xuân cuộc sống đại học.
Vì vậy cô cùng các bạn học ngày càng thân thiện, cuộc sống cùng tầm mắt cũng
phát triển