80s toys - Atari. I still have
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211010

Bình chọn: 9.00/10/1101 lượt.

i.

“Thật đẹp nha, Thế Phong, anh nhìn nè.” Lúc Yên Lam quay đầu lại, một bóng dáng quen thuộc cũng không hề thấy, mấy

người họ vì sao lại không thấy nữa chứ? Hẳn là cũng sắp leo đến đây rồi

chứ, leo thật là chậm mà. Yên Lam cũng không lo lắng, cứ như vậy ngồi

lên trên khối đá nhìn biển rộng phía dười, lại nhìn lên bầu trời xanh,

một lát sau, bầu trời xanh thẳm biến thành một mảnh đen kịt.

Không phải trời sắp mưa chứ? Yên mở túi xách ra xem, quên mang theo ô rồi,

thật gay go! Không biết Thế Phong và mấy người kia có mang theo hay

không. Quay đầu lại nhìn con đường hẹp kia, vẫn chưa ai lên đến, mà

người bên trên cũng càng ngày càng ít. Yên Lam lúc này mới có chút lo

lắng, lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, nhưng làm

thế nào cũng không nối máy được. Đợi đến lúc gọi lại một lần nữa thì,

điện thoại di động lại đột nhiên không có chút sóng nào nữa, trời ạ!

Nguy rồi! Yên Lam không khỏi rên lên trong lòng.

Lúc này, một hướng dẫn viên du lịch đi ngang qua người Yên Lam, hiếu kỳ nhìn nàng, “Tiểu thư, cô còn chưa đi sao? Thời tiết thay đổi rồi, hình như trời sắp mưa đó, mùa này mưa bão nhiều lắm.”

“Trở trời? Bão? Nhưng vừa nãy không phải trời vẫn còn trong xanh sao?” Yên Lam vô cùng kinh ngạc nói.

“Thời tiết ở đảo Bali vẫn luôn như vậy mà, giống gương mặt của một đứa bé,

lúc vui lúc buồn, đặc biệt là vào khoảng thời điểm này, nói không chừng

chưa hết một ngày thì lại tốt trở lại.” Nói rồi, người hướng dẫn viên du lịch liền ra về.

Yên Lam nhớ tới khoảng thời điểm này đang là mùa mưa ở đảo Bali. Lúc mưa

bão nhiều nhất, hơn nữa thời tiết lại hay thay đổi. Làm sao bây giờ?

Hiện tại lại không liên lạc được với Thế Phong và mấy người kia.

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một hồi tiếng sấm nổ. “A!” Yên Lam vội vàng nhảy xuống từ trên mặt tảng đá to, bị tiếng sấm dọa đến nhảy dựng lên, lúc nhảy xuống làm chân bị trặc.

“Đau quá đi,” Yên Lam ngồi trên đường suốt cả nửa ngày mà không tài nào đứng dậy nổi. Chờ đến lúc nàng đứng lên, muốn quay sang những người xung quanh mượn điện

thoại, nhưng vừa quay đầu lại, lại phát hiện cũng chỉ còn lại ba người,

một đôi vợ chồng lớn tuổi và một người đàn ông trung niên người ngoại

quốc.

Đôi vợ chồng lớn tuổi kia đương nhiên là không có điện thoại, Yên Lam không thể làm gì khác hơn là mỉm

cười dùng tiếng Anh với người đàn ông trung niên kia để hỏi mượn. Thế

nhưng ông ta nhất định không nói lời nào mà chỉ nhìn Yên Lam, sau đó mới nói một câu “Bonjour” (Xin chào, tiếng Pháp)”, lại tiếp một câu, “I am from France.”

Trời ạ! Yên Lam sắp phát điên rồi, hắn dĩ nhiên là một người Pháp, nhưng

không hề gì, nói tiếng Anh cũng sẽ OK, thế nhưng nói tiếp vài câu mới

biết được hắn chỉ biết nói một câu như vậy, sau đó nói rất nhiều tiếng

Pháp mà Yên Lam có nghe cũng không hiểu. Lần này Yên Lam đau đầu rồi,

nàng có thể nói tiếng Nhật, tiếng Anh, nhưng lại không thể nói tiếng

Pháp mà! Làm sao bây giờ?

Còn chưa chờ Yên Lam nói tiếp, người đàn ông kia đã quay đầu chạy mất, “Nè, sao ông lại chạy chứ, tôi đâu phải người xấu.” Yên Lam thấy quái lạ hô lên phía sau.

Lần này thì xong rồi, ngay cả hy vọng duy nhất cũng đã chạy mất, tuyệt

vọng, hiện tại chỉ có thể dùng từ bất lực mà miêu tả tình trạng của Yên

Lam, nàng chưa bao giờ đã từng căm giận bản thân mình chỉ học qua hai

ngoại ngữ như vậy. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là tự mình từ từ

đi xuống dưới, xung quanh đã không còn một ai nữa.

Lúc Cận Thế Phong đi ra từ restroom, đạo diễn đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, “Chuyện gì đã xảy ra? Yên Lam đã đi đâu rồi?” Cận Thế Phong hỏi.

“Cái cô Yên Lam kia, Yên Lam, cô ấy hình như không thấy đâu nữa, tôi đã gọi

vào di động của cô ấy, hơn nữa hiện giờ trời dường như cũng sắp mưa rồi, cô ấy lại không mang theo ô.” Đạo diễn vội vàng nói.

“Tổng tài, hướng dẫn viên du lịch ở đây nói chúng ta tốt nhất lập tức nên

quay lại bến tàu, ở đây hình như sắp có bão tới, không biết lúc nào thì

tạnh, muốn chúng ta bắt chuyến tàu cuối cùng đi ngay bây giờ.” Người của đoàn làm phim ở bên cạnh nói.

Cận Thế Phong thoáng suy nghĩ một chút, lấy ra chìa khóa xe từ trong túi đưa cho người của đoàn làm phim, nói, “Đây là chìa khóa xe, mọi người xuống trước, sau đó chờ chúng tôi ở trên

thuyền. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm Yên Lam, chúng ta sẽ liên lạc lại sau,

khi nào tìm được cô ấy rồi chúng tôi sẽ đến bến tàu.” Sau đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Giả sử như, nếu thuyền phải rời bến mà chúng tôi vẫn chưa tới, vậy mọi

người cứ đi trước hết đi, không cần chờ chúng tôi nữa, sau khi quay về

hãy nghĩ biện pháp tới tìm chúng tôi, đã rõ chưa? Được rồi, bây giờ, mọi người đi mau đi.” Cận Thế Phong thúc giục người của đoàn làm phim và đạo diễn, không cho họ nói tiếp, sau đó tự mình quay lại bắt đầu chạy.

“Lam Lam, em ở đâu vậy? Có nghe anh gọi em không, mau trả lời anh, em ở đâu?” Cận Thế Phong gọi lớn, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thế nhưng hắn không

hề quản bất cứ gì, vẫn chạy về phía trước, chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ gặp

nguy hiểm, trong lòng lại dấy lên