
Quay cửa kính xe xuống, mặc cho những cơn gió nhè nhẹ táp vào mặt, những cơn gió lành lạnh làm cho hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Yên Lam giãn ra, cũng cuốn trôi đi những cảm xúc dồn nén trong lòng nàng. Thật giống như đất đai khô cằn lâu ngày trông mong một trận mưa tầm tã, khiến cho
bầu không khí khô nóng từ từ biến mất, cây cỏ trên mặt đất cũng dần dần
khôi phục lại sự sống. Cũng như nàng, cảm giác hanh khô chất chứa trong
lòng đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại một dòng suối lững lờ
trôi....
Dọc theo bờ sông, xe chạy quanh co, những áng mây hồng
ngập trời, ánh đèn đường soi rọi trên mặt nước tản ra thành những chấm
nhỏ li ti, tựa như những vì tinh tú rơi vào trong nước. Hết thảy phác
họa nên một bức tranh tươi đẹp.
Nhìn phong cảnh trước mắt, Yên
Lam nhất thời cảm thấy bản thân mình thật sự hạnh phúc nha! Niềm hạnh
phúc của đời người, chẳng qua cũng chỉ là như vậy. Những việc hỗn loạn
ầm ĩ kia đã không còn quan trọng như vậy nữa, thực sự nhẹ nhõm hết cả
người.
Yên Lam lén ngắm nhìn Cận Thế Phong, lẳng lặng mà nhìn
dáng vẻ lái xe của hắn, nét mặt bình tĩnh, khiến nàng có một loại cảm
giác nương tựa an toàn. Cảm giác có hắn bên cạnh, thật tốt.
Qua
không bao lâu, chiếc xe hướng đến một bãi đỗ xe bên bờ sông. Cận Thế
Phong dẫn Yên Lam đi ra, một con đường nhỏ rợp bóng cây trước mặt, quanh co trải dài, xa xa ở cuối con đường nhỏ, có thể nhìn thấy một căn nhà
mộng ảo, có rất nhiều bóng đèn nhiều màu sắc vây xung quanh, huyền ảo
tựa như bước vào thế giới cổ tích.
"Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ
bước vào hành trình vượt thời gian. Nhớ kĩ, phải nắm chặt tay của anh,
nếu không, em sẽ bị lạc lối giữa con đường hầm thời gian này." Cận Thế
Phong nói đùa. Nắm tay Yên Lam bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây.
Chưa đi đến bậc thềm nhỏ của căn nhà gỗ, bọn họ đã nghe bên tai truyền đến
bài hát Dạo Bước Trên Đường Đời do ca sĩ nổi tiếng thập niên 80, Đặng Lệ Quân hát, trong bóng tối như vậy, nghe bài hát này, dường như thực sự
đang bước vào thập niên 80 xa xưa. Ngẩng đầu, liền lập tức nhìn thấy một chiếc máy hát cổ ngay tại cửa, tiếng hát chắc là phát ra từ đó, vẫn còn mơ hồ nghe thấy những tạp âm từ đĩa nhạc cũ kỹ.
"Ông ngoại,
chúng con tới rồi." Cận Thế Phong hô lớn, bước lên bậc thềm, đón tiếp
bọn họ là một ông cụ sắc mặt hồng hào, thể trạng cường tráng, mái tóc
bạc trắng như sương, đôi mắt long lanh hữu thần, để lộ ra cơ trí cùng sự thăng trầm dày dạn gió sương.
Liễu Thì Nguyên vẻ mặt tràn đầy tươi cười, ánh mắt ông nhìn Yên Lam, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
"Ái chà! Cô bé này từ đâu tới đây! Trông thật nổi bật nha! Thế Phong, con
cũng không nói với ông, muốn dẫn đến một cô bé mỹ lệ như thế nha! Chẳng
lẽ là nửa đường con nhặt được?" Ông vươn tay, niềm nở như một người bạn "Cô bé, ở đây chúng tôi cũng có một tập tục, cứ nhặt được cái gì đều
thuộc về chúng tôi, sẽ không hoàn trả lại đâu nha!"
Yên Lam trang nhã chìa tay ra trước mặt ông cụ hiền lành này cất tiếng chào, "Ông ngoại, con chào ông."
"Ông ngoại, ông cũng không nên ngay từ đầu đã trêu người ta nha! Con cũng
nói trước, nếu ông dọa người ta bỏ chạy, phải phụ trách đem cô ấy trở về cho con đó." Cận Thế Phong nói với ông ngoại, ngữ khí thái độ đó, giống như là với bạn thân lâu năm.
"Dọa bỏ chạy? Sao lại như vậy, gặp
một cô bé xinh đẹp như thế, ông thương yêu còn không kịp, sao lại dọa
cho con bé bỏ chạy được chứ?" Vẻ mặt hứng thú sinh động của Liễu Thì
Nguyên khiến Yên Lam nhịn không được mà bật cười.
"Ông ngoại, ông gọi con là Tiểu Lam là được rồi. Đừng gọi con là cô bé, con đã không còn nhỏ nữa! Cũng đã già rồi."
"Nói bậy, trong mắt ông ngoại, con mãi mãi luôn là một cô bé, già cái gì
chứ? Trước mặt ông ngoại, con dám nói già, con có phải đang chê ông
ngoại già hay không hả?"
"Đương nhiên là không phải ạ! Ông ngoại
già chỗ nào? Ông ngoại vẫn còn rất trẻ mà! Đó gọi là chín chắn, một khi
ra ngoài bảo đảm có thể làm mê mẩn mấy cô bé nhẹ dạ." Yên Lam cười hì hì nói.
"Ha ha...Con bé này thật biết ăn nói," Liễu Thì Nguyên vừa
cười vừa nói, "Đến đây, đến đây, đến đây, đây là chỗ ngồi ông đặc biệt
chuẩn bị cho các con, tối hôm nay không ai được phép ngồi, chỉ giữ lại
cho các con đó." Đó là một nhà hàng theo phong cách cổ điển bên bờ sông, toàn bộ ngôi nhà đều dùng gỗ thô dựng thành, những bức tranh giả cổ treo khắp bốn phía,
tại cửa chính còn có một chiếc máy hát cổ, trên chiếc tủ bên cạnh, vẫn
còn bày hàng loạt những đĩa hát của các ca sĩ nổi tiếng.
Liễu Thì Nguyên dẫn bọn họ lên chỗ một sân thượng không hề có một người khách
nào khác, trông ra xa có thể nhìn thấy ánh đèn trên những chiếc thuyền
chài thấp thoáng xa xa trên mặt sông.
Trên bàn đã sớm bày rất
nhiều những món ăn gia đình, tất cả đều do Liễu Thì Nguyên một mình tự
tay đảm nhiệm. Từ sau khi bà ngoại Thế Phong qua đời, ông ngoại của hắn
cứ sống đơn độc một mình như vậy. Trước đây, ông ngoại rất yêu thương bà ngoại, bởi vì bà ngoại thích ăn uống, vậy nên ông ngoại đã đặc biệt đi
học nấu ăn để nấu cho bà ngoại ăn. Về sau, tay nghề nấu ăn