
an
tâm, chiều chuộng cô em gái.Đinh Tuấn Kiệt thừa nhận tận đáy lòng cũng
đôi lần anh rung động trước vẻ đẹp tươi trẻ của Tiểu Nê, nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Sau đó anh đã tự nghiêm khắc nhắc nhở bản
thân không được mê muội, phải đứng đắn, phải chăm lo cho cô như một
người anh đúng nghĩa.Nhưng do được Đinh Tuấn Kiệt quá yêu chiều cho nên
Tiểu Nê càng hiểu nhầm anh có tình cảm đặc biệt với mình. Cách nghĩ của
cô giống hệt với mẹ cô và nhiều người khác: sớm muộn gì Đinh Tuấn Kiệt
cũng là con rễ nhà họ Lâm thôi. Chính vì thế cô gọi Đinh Tuấn Kiệt là
“anh trai” thật ý nhị, đầy hàm ý.Tiết trời lúc giao mùa, dần trở nên ấm
ápTrong tiết xuân tháng Ba, căn nhà mới cơ bản đã được trang trí và trải thảm xong, chỉ cần mua đồ nội thất và đồ điện là có thể dọn về ở được
rồi.Tiểu Nê nói: “Chọn đồ gia dụng là sở trường của em!” Cô khăng khăng
đòi cùng Tuấn Kiệt đi mua đồ, thế là anh đành phải đưa cô đi ngắm một
vòng tại siêu thị đồ gia dụng.Trước khi mua đồ gia dụng, Tiểu Nê cứ háo
hức chạy ra, chạy vào căn nhà còn nồng mùi sơn mới. Chẳng hiểu cô lôi ở
đâu ra một chiếc thước cuộn, cứ đo ngược đo xuôi rất nghiêm túc, tỉ mẩn. Cả ngày cô biến mình thành một con sâu đo. Mãi tới khi mặt trời lặn, cô hớn hở khoe với Tuấn Kiệt: “Tốt! Đại thành công!”Nhìn nét mặt vui vẻ
của Tiểu Nê, chúng ta có thể tưởng tượng ra cảnh một cô gái đang hạnh
phúc sắp đặt cho căn nhà mới của mình.Đến tối cô lại phấn khởi kể chuyện mình làm cho cha mẹ nghe, bà Lâm được thể lại trêu cô con gái: “toàn
mua cho mình thảo nào vui thế!” Đùa vui với con gái, bà thầm nghĩ con
gái đã lớn rồi, đã có nhà của nó rồi. Khi đi ngủ, bà nằm quay lưng lại
với chồng khóc rồi khóc thầm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.Sáng
sớm ngày kế tiếp, Tiểu Nê đã tới nhà Đinh Tuấn Kiệt lôi anh tới siêu thị mua đồ gia dụng. Cô đem theo cả quyển sổ ghi chép số lượng, kiểu dáng
các đồ đã chọn ngày hôm qua. Điều này khiến cho Tuấn Kiệt bồn chồn nghĩ
ngợi: “cứ cho là người thân đi, nhưng mình mua nhà sao cô nàng lại vui
vẻ thế nhỉ?” Nghĩ lại, anh thấy tính cô vốn ham vui, nên cô nhiệt tình
như thế cũng chẳng có gì là lạ.Mua xong đồ đạc, cô lại bắt đầu chỉ huy
những người bốc vác. Lúc đầu cô chỉ đứng ở giữa nhà khua chân múa tay,
nhưng đến lúc cuối cô lại xăng xái xắn tay áo bắt tay vào việcMọi người
hiểu ý cứ liên mồn gọi: “chị chủ nhà” khiến Tiểu Nê sướng rơn trong
lòng.Ba ngày sau, mọi công việc đã hoàn tất. Căn nhà - ba phòng ngủ một
phòng khách, đã chính thức có người ở. Tuy chưa thể nói là sang trọng,
tiện nghi nhưng ít ra đó cũng là một mái nhà.Chủ nhà Đinh Tuấn Kiệt vui
mừng khôn xiết. Anh rất cảm động trước sự giúp đỡ tận tâm của Tiểu Nê
nên đã mua rượu để cảm ơn. Cô đã bỏ nhiều công sức để trang trí cho ngôi nhà mới này. Mỗi lần chạm cốc, mỗi lần chúc tụng giống như một con sóng lớn dội vào trái tim nhỏ bé của Tiểu Nê khiến mặt cô đỏ lên.Nhìn cô gái em nuôii xinh đẹp, anh không nén được cảm xúc thốt lên lời tận đáy
lòng: “Cảm ơn, cảm ơn em!”“Cảm ơn? Cảm ơn gì? Đều là người… nhà cả mà!”
Tiểu Nê đã say rồi. Cô không còn tỉnh táo nữa, chốc chốc lại lẩm bẩm:
“Đều là người… nhà mà!”, sau đó lại tiếp tục nâng cốc, lại uống cạn.Một
lát sau thì cô nàng đổ vật xuống sàn bất tỉnh.Đinh Tuấn Kiệt lắc đầu,
nói trong hơi rượu: “Đã bảo là không uống được nhiều rồi mà!”Anh cố hết
sức bế Tiểu nê đã say mèm, người mềm như bún vào phòng ngủ. Sau đó anh
gọi điện cho mẹ nuôi nói rằng tối nay Tiểu Nê ngủ lại nhà anh. Bà Lâm
cảm thấy không yên tâm liền hỏi lại: “Con uống rượu à?”“Một chút thôi,
Tiểu Nê đã ngủ rồi.”Bà Lâm chẳng biết phải làm gì, đành nhắc Đinh Tuấn
Kiệt, Tiểu Nê ngủ thỉnh thoảng lại đạp chăn. Bà dặn dò anh: “Đêm lạnh,
phải để mắt đến em nó nhé!”, Đinh Tuấn Kiệt cố gắng trấn an bà: “Vâng,
không có chuyện gì đâu”, rồi cúp máy.Ngồi bên Tiểu Nê, nhìn khuôn mặt
ửng đỏ của cô, khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi khiến Tiểu Nê giống như một mặt trăng nhỏ trong đầm nước xanh biếc. Anh lại nghĩ: “Từ nhỏ Tiểu Nê
chưa từng biết tới đau khổ…” Có một gia đình như thế, có gì mà phiền
muộn chứ?Đinh Tuấn Kiệt hơi chạnh lòng. Anh nhớ tới bố mẹ khuất núi của
mình. Hôm nay anh đã uống rất nhiều rượu, gắng gượng được tới lúc này đã là giỏi lắm rồi.Đúng lúc này, Tiểu Nê trằn trọc, cô vừa lăn lộn trên
giường vừa nói lung tung đè lên cả chăn. Khi Đinh Tuấn Kiệt xiêu vẹo
bước tới chỗ Tiểu Nê để đắp lại chăn cho cô thì cảm thấy đầu nặng chịch, chân tay bủn rủn, anh không đừng vững được nữa liền ngã lên người Tiểu
Nê, anh không đứng dậy được nữa.Những gì xảy ra sau đó anh không nhớ rõ. Trong lúc mơ màng anh còn cảm thấy mùi hương thiếu nữ xộc lên mũi, rồi
cảm giác khi ngã lên người Tiểu Nê mềm mại khiến lòng anh rạo rực.Lúc
Đinh Tuấn Kiệt tỉnh đã là 8 giờ sáng. Anh cảm thấy chóng mặt, khát nước. Khi chưa tỉnh hẳn, anh giật mình phát hiện thấy một người con gái bò
qua người. Anh sợ hãi hét lên “A…”, rồi ngồi phắt dậy, chỉ vào Tiểu Nê
lẩm bẩm: “Em, em… ” Anh định hỏi cô tại sao lại ngủ trên giường của anh
nhưng không nói nên lời cứ lắp bắp: “E