Snack's 1967
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325565

Bình chọn: 8.00/10/556 lượt.

on, há miệng to thở, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy trong tay Phi Lỵ Á không biết từ lúc nào có thêm một con đao nhỏ.

Tim Phục Linh run lên, trên mặt có chút co quắp nói: “Công chúa Phi Lỵ Á của tôi ơi, tôi lập tức cho cô tát một cái, cô không cần phải dọa người như vậy chứ?”

“Tôi muốn giết cô!” Phi Lỵ Á thét lên, trong lòng cô rất ghét cái người đàn bà phương Đông này, giống như đàn bà không thích đàn bà xinh đẹp hơn mình, cô dù sao cũng không thích cô ta, mà hôm nay cái người đàn bà chết tiệt này lại dám đánh cô?

Dao nhọn trong tay giơ cao, hướng tới tim Phục Linh đâm xuống.

“A________”

“A________”

Thanh âm quá lớn, kinh động chim sơn ca trong rừng bay tán loạn, người nghe được tiếng thét chói tai cũng hô hoán.

Trong phòng bừa bộn không chịu nổi, chăn mền bị ném lung tung xung quanh, toàn bộ đồ vật có thể quăng người đều nằm trên đất, tất cả biến thành những mảnh vụn.

Mà hai người sống duy nhất trong phòng, một là Mạnh Tiểu thư đang thở hồng hộc, chưa hết sợ hãi lấy tay vuốt tim của mình, an ủi tâm tình rối loạn của mình, mà trên cổ tay của cô có vết máu, một mảnh đỏ tươi.

Mà đối diện với cô, công chúa Phi Lỵ Á giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, cái trán bị đập rách, mảnh vụn bình sứ Thanh Hoa tán loạn trên đất, phía trên dính một vết máu, nhìn thấy ghê người.

Đây là cục diện Sở Viêm sau khi vào phòng nhìn thấy đầu tiên.

Nhìn công chúa Phi Lỵ Á nửa sống nửa chết xốc xếch trên đất, còn người phụ nữ Phục Linh đang nhìn hắn cười lộ ra hai cái răng nhỏ trắng bóc, mặt hắn từ từ trầm xuống.

Mà Ai Lý Khắc Tư theo sau tiến vào, mặt mày đã xanh mét.

Sở Viêm nhìn bình hoa vở ở đó không xa cùng với động tác giằng cô của Phục Linh và Phi Lỵ Á, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Phục Linh cười cười, đứng lên từ từ lướt qua Phi Lỵ Á: “Cô ta muốn lấy dao đâm tôi, tôi phải tự vệ chứ, thuận tay cầm cái bình hoa của anh đưa cho cô ta, tôi làm sao biết cái bình sứ Thanh Hoa của anh với đầu cô ta lại đụng nhau chứ?” Vừa nói, cô liếc mắt nhìn Phi Lỵ Á một chút, thở dài cười: “Cho nên, bình hoa của anh bể, cô ta cũng nằm luôn.”

“Mạnh Phục Linh! Rốt cuộc cô đã làm cái gì?” Ai Lý Khắc Tư rống to, lập tức vọt tới bên người Phi Lỵ Á, đem cô đở dậy, mặt tức giận nhìn Phục Linh.

Trời mới biết nếu Phi Lỵ Á có chuyện gì, hắn chắc chắn cũng không tốt hơn được, dù sao thân phận của cô ta cũng cao quý.

Phục Linh lần nữa buông lỏng tay, vô cùng vô tội nói ra một câu làm người ta hộc máu: “Tôi chỉ chào hỏi cô ta một chút!”

Chào hỏi, có loại chào hỏi như vậy sao?

Nhìn dung nhan kiều mị thanh thuần của cô gái trước mặt, trong lòng Ai Lý Khắc Tư dâng lên chán ghét đối với người phụ nữ trong ngực, ích kỷ, tự đại, kiêu căng, trừ gương mặt ra không có cái gì tốt.

Mà Phục Linh, trong tất ccả những người phụ nữ hắn đã gặp, là người khá thú vị thứ hai, nhưng ở trước mặt Sở Viêm, hắn không dám có ý định gì với Phục Linh, suy nghĩ xong, đột nhiên mặt lạnh quát: “Mạnh Phục Linh, tôi cho cô biết________”

“Đủ rồi!” Sở Viêm đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời Ai Lý Khắc Tư, sau đó lạnh lùng nhìn qua ba người đang hình thành hai chiến tuyến: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, Ai Lý Khắc Tư, xin quản người phụ nữ của mình cho tốt, còn có_____ “mắt nâu đột nhiên chuyển sang nhìn Phục Linh đang cười hì hì: “Mạnh tiểu thư nên nắm chắc thời gian hưởng thụ cuộc sống đi, nếu không, sợ là không còn kịp______”

“Sở tiên sinh bây giờ nên tìm đàn bà để sung sướng đi, bằng không mấy năm nửa có thể sẽ không được nữa đó.”

Lời này______

Sắc mặt Sở Viêm tối sầm, âm lãnh liếc Phục Linh, hừ lạnh một tiếng liền đi ra ngoài.

Ai Lý Khắc Tư cũng ôm Phi Lỵ Á ra ngoài, vừa đi vừa dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Phục Linh.

Phi phi phi! Nặng nề phun ra một hơi, Phục Linh khinh thường hừ lạnh hai tiếng, vô cùng xem thường ánh mắt dị thường bỉ ổi của Ai Lý Khắc Tư.

“Cổn đản! Tình nhân đã nửa sống nửa chết, còn có tâm tình quyến rũ tôi, ôi chao___ cũng không thể trách hắn, có trách thì chỉ có thể trách mình sức quyến rũ quá lớn, ai ai cũng muốn để ý.”

Ngoài cửa đột nhiên có người lảo đảo một cái, giống như đột nhiên không cẩn thận té xuống cầu thang.

Lúc tối, trừ có người đưa bữa tối lên, cũng không có ai quấy rầy cô, lại nhìn trăng mà tưởng niệm, Phục Linh chuẩn bị nằm ngay đơ.

Nguyệt hắc phong cao, chính là thời cơ giết người tốt!

Đột nhiên có một bóng đen thoáng qua, trốn trốn tránh tránh chạy vào phòng của Phục Linh, kiễng hai chân, im lặng đi tới giường của Phục Linh, đưa tay khẽ lật chăn.

Lại không có một bóng người nào.

Bóng đen nhất thời cảm thấy mình bị mắc lừa, chốt mở đèn bật lên, thanh âm Phục Linh từ phía sau truyền đến.

“Tiểu thư Phi Lỵ Á, xem ra tôi chào hỏi cô còn chưa đủ nồng nhiệt, có muốn nếm thêm một chút mùi vị sứ Thanh Hoa của Trung Quốc sao?”

Ánh sáng phía ngoài chiếu vào, chiếu sáng dung nhan của bóng đen, tóc dài màu vàng kim tán loạn sau lưng, băng bó vài vòng vải trắng trên trán, thoạt nhìn chật vật chịu không nổi.

Sắc mặt Phi Lỵ Á trắng nhợt nói: “Tôi không muốn cùng cô tranh luận những thứ này, tôi chỉ muốn cô mau