Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325970

Bình chọn: 8.00/10/597 lượt.

hục Linh vừa nghe thấy thì tiếng chuông báo động trong lòng vang lên, cũng không thể trách cô nhạy cảm quá mức.

Những ngày qua, không hề có một ngày không lo lắng sợ hãi, nghe thấy những âm thanh này cả người cũng không thể thoải mái được.

Đồng Trác Khiêm ôm cô trấn an cảm xúc trong cô, anh lạnh lùng nheo mắt nhìn hai chiếc trực thăng hồi lâu mới nói: “Lạc Sâm làm ông rối loạn thật.”

Ặc.

Cảnh báo bị tiêu diệt, Phục Linh ngẩng đầu nhìn: “Thật là bảnh bao.”

Mà lúc này Lạc Sâm đi ra, mặc vest trắng, trong tay cầm ly rượu đỏ ngồi lên trực thăng.

“Tôi đi Italy giải quyết một số chuyện sau đó đến Trung Quốc.”

Đồng Trác Khiêm gật đầu, kêu Phục Linh đi thay quần áo và thu dọn đồ đạc, anh đi phân phó vài chuyện rồi kéo cô lên một chiếc trực thăng khác.

“Lạc Sâm, giúp tôi chào hỏi Trường An.”

Vẫn theo phong cách đẹp trai mạnh mẽ, Lạc Sâm không thèm trả lời.

Sắc mặt Phục Linh tối sầm, lúc trực thăng cất cánh cô cất tiếng hét to.

“Đi con mẹ anh, bà đây chúc anh cả đời này không lấy được Trường An.”

Lời tác giả:

Một hành trình kinh hiểm kết thúc, hai người trở về Trung Quốc có xảy ra chuyện gì?

Nhà họ La uy hiếp? Hoa Chân khiêu chiến? Còn có virus tiềm ẩn trong người Phục Linh?

Những lời nói của Lạc Sâm rốt cuộc là như thế nào?

Xem tiếp những chương sau nhé! Thời gian ban đêm chậm rãi đi qua, từ từ chuyển sang bình minh.

Nhìn đám mây cùng mặt trời ở phía cuối kia gần kề tựa như có thể vươn tay chạm tới.

Phục Linh tựa vào vai Đồng Trác Khiêm hồi lâu, rốt cuộc cảm nhận được_________

Cổ đau!

Những ngày qua rốt cuộc là vận khí gì? Dựa vào bả vai cũng có thể làm cho cổ đau, dùng sức đánh lên cổ, tay lại bị Đồng thiếu gia chụp lại lạnh lùng hỏi: “Đủ rồi chưa?”

“Đau mà.” Nói xong lại muốn tiếp tục.

“Bỏ tay ra.” Đồng Trác Khiêm nói, tay đặt lên vuốt ve cổ cô, lực đạo vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ đủ khiến cho cả người Phục Linh nổi da gà, tay anh đột nhiên dừng lại ở chỗ nhạy cảm, sau đó nhấn một cái, Phục Linh hét ầm lên, âm thanh đó có thể so sánh với một người phụ nữ bị người kéo vào trong góc giở trò đồi bại.

Xem nhẹ âm thanh như heo bị cắt tiết kia, Đồng thiếu vẫn tiếp tục xoa nắn, sau đó thu tay lại hỏi: “Sờ thử xem còn đau hay không?”

Phục Linh sửng sốt, lắc lắc cổ, nhất thời hai mắt sáng lên, một đôi tay như rắn nước trườn lên cổ Đồng thiếu, môi tái nhợt nói nhỏ bên tai anh.

“Đại gia, em đây thật kính nể anh, thu nhận em chứ!”

Vừa nhìn thấy bộ dạng hoa si của cô, Đồng Trác Khiêm đã cảm thấy mất mặt, vội vàng nói: “Đoan trang một chút!”

“Anh đang ở trên giường ______”

Bỗng dưng, bàn tay Đồng Trác Khiêm đánh úp tới miệng cô, dường như muốn bóp vỡ cái

miệng không gì ngăn được của cô, sau đó lại một lần nữa làm ra cái khác. Khí lưu trên bầu trời đột nhiên nghịch lưu, cánh quạt mãnh liệt chấn đông.

Thần sắc Đồng thiếu rét lạnh nhìn về phía phi công đang điều khiển.

Phục Linh bị lộn nhào trong phi cơ, tức giận nổi lên, chợt vỗ một cái vào nệm, lảo đảo lắc lư đứng dậy, đưa ngón giữa lên trời.

“***, bà đây ngồi phi cơ ngươi cũng không yên sao?”

Dứt lời, ánh mắt cổ quái nhìn Đồng Trác Khiêm, sau đó đá một cước vào mông phi công đang mất hồn trước mặt.

“Mẹ anh ở nơi nào?”

Khi phi công nghe thấy Phục Linh gầm lên giận dữ, một giọt mồ hôi liền rơi xuống, một cước lúc nãy giống như đá bể thủy tinh, làm cho tim hắn muốn vỡ cả ra, nhất thời bị dọa cà lăm không khạc ra nỗi một chữ.

Đồng Trác Khiêm mắt lạnh đảo qua, đang chuẩn bị động thủ, như không ngờ Phục Linh đột nhiên tiến lên từng bước, cánh tay dài nhỏ đưa đến gần thắt lưng của phi công đang đeo_____

“Tôi hỏi, mẹ anh ở nơi nào?” Kéo dải băng hồng khó thấy treo ở lưng quần hắn, Phục Linh cười híp mắt hỏi.

Về truyền thuyết của dải băng này, Phục Linh biết rất nhiều.

Chính là mấy ngày trước đây, đúng, là mấy ngày trước đây.

Bị tên khốn Sở Viêm nhốt trong phòng, bên ngoài lúc nào cũng có mấy tên áo đen canh giữ, những tên mặt lạnh kia đều đeo một dải băng hồng trên lưng quần.

Mặc dù khó thấy được, lại bị mắt sắc bén của Mạnh tiểu thư nhìn thấy.

Thật ra thì lúc ấy là như vậy_____

Mạnh tiểu thư vô cùng muốn trốn, nhưng ngại chó giữ cửa quá nhiều nên sinh lòng oán hận, mắt cô nhìn thấy cái dải băng hồng không quá nổi bật kia cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, vì vậy liền rống lớn.

“Biến thái, tại sao không mặc quần lót hồng bên ngoài luôn đi, buộc cái dải băng hồng của mấy bà cô làm gì?”

Lúc ấy không ai để ý đến cô, nhưng cô lúc đó không được ăn cơm trưa, trước kia không ăn thì cũng không vội, nhưng bây giờ mang thai, phải lo cho hai người.

Vì vậy, dải băng hồng kia Phục Linh nhớ thật kỹ.

Mà điểm quan trọng là, thành viên tập đoàn Đông Âu, trên lưng quần đều phải mang một dải băng hồng.

Đối với bọn chúng, đó là đồ vật còn quan trọng hơn cả sinh mạng, là dũng cảm, cơ trí, là đại diện cho thân phận độc kiêu hiển hách của bọn chúng.

Nhưng đối với Phục Linh mà nói, đó là thứ không đáng một đồng, là đại diện cho thiểu não kinh điển.

Hôm nay, Phục Linh lại nhìn thấy cái dây hồng này làm cho lửa giận lên cao, trước chỉ đạp cho một cước, dù sao có Đồ


Old school Swatch Watches