
đối với cô là thật tâm, nhìn bóng lưng cao lớn của anh như một dãy núi Trường Sơn hùng vĩ.
Đồng Trác Khiêm vừa mới mở cửa Phục Linh đột nhiên buông tay anh, ôm lấy eo anh: “Đồng Trác Khiêm, em rất nhớ anh.”
Nói thì chậm nhưng động rất nhanh trong nháy mắt tất cả như sóng biển dâng trào.
Phục Linh còn không kịp hồi phục tinh thần đã thấy một sức mạnh kéo lấy cô một lần nữa được anh ôm vào ngực.
Ưhm……
Mẹ nó, lại bị hôn.
Nụ hôn của anh không dịu dàng, anh rất bá đạo mạnh mẽ làm cô khó thở muốn hôn mê.
Sắc mặt cô ửng hồng, đừng hiểu lầm cô chỉ là khó thở nên vậy chứ không phải vì xấu hổ.
Cô cố gắng đẩy anh ra, cô nghĩ nếu không đẩy anh ra thì người đàn ông này ngày mai sẽ lên báo.
Nhật báo nhân dân viết: Một đời con gái không có liêm sỉ, gặp đàn ông yêu quá tha thiết, nhưng bị hôn đến chết.
Này này đây là chuyện mất mặt cỡ nào chứ.
Nhưng sức lực anh quá lớn, Phục Linh không thể làm gì.
“Hôn đủ chưa?”
Âm thanh nhàn nhạt lười biếng giống như không ưa đôi tình nhân đang biểu diễn tình ái trước mắt người đàn ông độc thân.
Một câu nói khiến Phục Linh cuống quít, Đồng Trác Khiêm cũng bỏ qua ý tưởng giày xéo môi cô.
Đôi mắt anh nhíu lại mang theo dòng điện cao áp nhìn Lạc Sâm.
Cái dáng vẻ đó, muốn bầm thây Lạc Sâm cả ngàn lần.
Nhìn Lạc Sâm cười như yêu nghiệt cộng thêm bộ mặt như muốn ăn đấm Phục Linh nhớ tới Trường An, lập tức hỏi: “Trường An đâu?”
Trong nháy mắt Lạc Sâm trầm xuống, nội tâm Phục Linh rất hồi hộp.
“Cô ấy không có chuyện gì.”
Phục Linh sững sờ một lúc: “Cậu ấy đi đâu? WC?”
Lạc Sâm không trả lời cô, xoay người ngồi lên sofa, hồi lâu do không chịu nỗi ánh mắt hoài nghi của cô mới nói: “Ở chỗ Lạc Lịch.”
“Ở đâu? Ở đâu?”
“Lạc Lịch ở đâu?”
“Lạc Lịch là ai? Là ai?” Phục Linh hỏi mà không nhận được đáp án, tâm tình rất bực bội, lại nhớ tới Tề Phàm và Tề Tiểu Chấn.
Lạc Lịch? Lạc Sâm?
Phục Linh đi tới bên cạnh anh ta hỏi: “Anh của anh ở đâu?”
Lạc Sâm không nói, trầm mặc.
Ai yo…..
Tính khí đứa nhỏ này thật ngang.
Bộ dáng Phục Linh rất uất ức, hai mắt đẫm lệ nhào vào trong ngực Đồng gia.
“Gia, anh ta khi dễ em.” Đồng Trác Khiêm không nhìn cô cũng không vỗ về cô, quyết định bỏ rơi cô.
Phục Linh thở dài, không muốn giày vò anh, túm lấy anh đi đến bàn ăn cơm.
Thức ăn hôm nay rất phong phú.
Rau cải, nấm mèo, dưa chuột, khoai tây,……
Phục Linh kích động muốn đập đầu, cô quay đầu nhìn Lạc Sâm: “Anh làm sao?”
Lạc Sâm không trả lời cô.
“Anh muốn mưu sát à? Tôi bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, anh lại nấu mấy món này cho tôi ăn? Mẹ kiếp!”
Khụ khụ.
Đồng Trác Khiêm ho khan vài tiếng, chỉ chỉ thức ăn trên bàn nhe nhàng nói: “Anh nấu.”
Phụt……
Một muỗng canh thiếu chút nữa phun ra ngoài, Đồng gia biết nấu cơm à?
Mặc dù bề ngoài nhìn không ra hình dáng gì nhưng quan trọng là tâm ý, quan trọng là làm cho cô ăn, chỉ cần chút tâm ý này cô sẽ tha cho anh.
Dù sao, thức ăn nảy cũng là ngàn năm chờ đợi rồi.
Tiểu thư Mạnh bắt đầu hành động, gắp miếng bầu nhi bạch cho vào miệng, sau đó thể hiện tâm trạng say mê: “Ngon, thức ăn thật ngon.”
Ăn xong, Phục Linh gắp tiếp một miếng tròn tròn như bánh bao cho vào miệng, tiếp tục say mê nói: “Ăn ngon, được…..răng em………”
Đầu Lạc Sâm xuất hiện ba vạch đen, xoay người bước đi không thể nhìn nổi nữa.
Đồng Trác Khiêm ôm lấy cô giải thích: “Đừng ăn cái đó.”
“Cái đó là gì?” Khuôn mặt đau đớn co quắp nói: “Mẹ nó, Đồng Trác Khiêm anh hãm hại em.”
“Còn có….” Đồng Trác Khiêm chỉ vào dĩa bầu nhi bạch nói: “Đó không phải là bầu nhi bạch mà món rắn tinh.”
Phục Linh che miệng sửng sốt: “Món rắn tinh? Gì? Sao chưa từng nghe qua con này?”
Trong miệng cảm giác muốn ói, Phục Linh chịu không nổi nôn liên tục Đồng Trác Khiêm hoảng hồn ôm lấy cô: “Ông đây lừa em thôi, ông đây thật lung tung vô ích.”
Bỗng dưng Phục Linh dùng sức nhéo cánh tay anh, cắn, gặm miễn sao để lại dấu răng rồi đi lên lầu.
Phục Linh về phòng liền chui vào trong chăn, sau đó đếm mười giây.
Nhưng thời gian qua đã lâu mà bên ngoài chỉ có tiếng gió thổi.
Từ đầu đến cuối Đồng Trác Khiêm không có vào vỗ về cô.
Phục Linh hoảng hốt, một lòng như đặt ở vách đá chực chờ sụp đổ, cô lặng lẽ đi đến cửa sổ xem anh đi đâu.
Bên ngoài cửa sổ không có ai.
Cô mang dép đi xuống cầu thang, ở cầu thang rất yên tĩnh, tĩnh mật giống như chút không khí cũng không có, cô cuống quít chạy xuống, dép rớt cũng không biết, khuôn mặt đỏ thẫm rất đáng yêu.
“Đồng Trác Khiêm! Đồng Trác Khiêm!” Phục Linh gào thét không để ý cửa phòng đối diện mở ra, gương mặt yêu nghiệt tuấn tú của Lạc Sâm phản chiếu vào đôi mắt cô.
“Mạnh tiểu thư, tôi muốn nghỉ ngơi, muốn ồn ào thì ra ngoài đi, cám ơn.” Bùm…cửa phòng đóng lại thật mạnh, Phục Linh trầm mặc đi đến đá cửa phòng.
“Đáng đời anh không lấy được Trường An.”
“Cút!” Bên trong vang lên tiếng rống giận y như một con dã thú.
Phục Linh vuốt ve trái tim nhỏ đáng thương của mình lắc đầu rời đi, đi ra khỏi biệt thự.
Đã nhiều ngày không thấy ánh sáng mặt trời, hôm nay được nhìn lại nhưng lại cảm thấy xa xôi, chói mắt như vậy, cô vừa đi ra ngoài với thị lực cực tốt của mình cô x