
nhưng giờ đây mãimãi không thể
nào thực hiện được nữa.
Lúc này anh dường nhưmới phát hiện ra, niềm vui trong cuộc sống lúc trầm lúc bổng, còn sự tiếc nuốithì cũng như hình với bóng vậy.
Lúc trở về trường, CốTiểu Ảnh vẫn ngồi nhờ xe của Trần Diệp.
Suốt cả quãng đườngcô nói ríu ra ríu rít, dường như quên mất
cả là mình phải tránh cái sự “khôngkìm được lòng” trước đó. Cô lại còn
vui vẻ kể cho Trần Diệp nghe chuyện tình củaĐoàn Phỉ và Mạnh Húc, kể
rằng Mạnh Húc là một người đàn ông thật là tốt, chămlo cho vợ từng li
từng tí, tỉ mỉ chu đáo; kể về những thứ đồ dùng cho em bé màĐoàn Phỉ
mua, thật là vô cùng dễ thương... cứ kể lể một hồi như thế, cuối
cùngcũng tới cổng của khu căn hộ giáo viên. Trần Diệp kéo phanh tay, nhẹ nhàng tựalưng vào ghế điều khiển, lặng lẽ nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười
dịu dàng.
Cố Tiểu Ảnh lúc này mớichợt tỉnh ngộ, mình đang ở đâu và đang nói chuyện với ai, rồi
nỗi hoảng sợ, sựthiếu tự tin trước đó bắt đầu dâng lên trong lòng.
Cố Tiểu Ảnh lặng im,quay đầu sang xấu hổ nhìn Trần Diệp.
Thấy anh ta cũng đangchăm chú nhìn mình, cô mới ngập ngừng
nói: “Cảm ơn anh, Trần Diệp, đã bắt anhphải đ lâu đến như vậy... Em thật không hề biết là anh rể lại có thể đến sớmnhư thế, đã hại anh phải rút
ra bao nhiêu tiền mặt đem theo mình...”
“Cố Tiểu Ảnh” – TrầnDiệp nhìn Cố Tiểu Ảnh, thở dài “Em mau về nghỉ đi, đã rất muộn rồi.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người,Trần Diệp cười cười, rồi mở cửa xuống
xe. Cố Tiểu Ảnh thấy vậy cũng lập tức vộivàng mở cửa bước ra ngoài. Đứng bên ngoài xe, Cố Tiểu Ảnh nhận ra khoảng cáchgiữa hai người lúc này là
chiếc thùng xe. Trần Diệp một tay tựa vào mũi xe, mộttay đặt trên thành
cửa xe, đang nhìn Cố Tiểu Ảnh mỉm cười.
Cố Tiểu Ảnh bị nụ cườicủa anh làm cho bối rối kinh khủng,
đúng lúc Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình cần phảinói cái gì đó thì, cũng nhìn
thấy anh ta cất lời.
Anh ta trước sau vẫncười như vậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh nói: “Cố Tiểu Ảnh, về nhà đi. Em ở đây anh thấyphiền muộn lắm!”
Nói xong, anh ta chuivào trong xe, nhanh như chớp phóng về phía hầm để xe cách đó không xa.
Cố Tiểu Ảnh chỉ biếtđứng ngây ra nhìn cái xe ô tô đi xa dần,
cô như sắp đánh rơi cả hàm xuống đất đếnnơi rồi – mình mà làm anh ta
thấy phiền ư?
Có còn công lý khôngthế?
Người muốn nói câu đấy,phải là Cố Tiểu Ảnh chứ!
Không hiểu nổi là thứlý lẽ gì nữa??
Buổi tối hôm ấy, nằmmột mình trên chiếc giường đơn, cô bực
bội nghĩ: Đàn ông là toàn những kẻ khôngđáng tin! Nhìn mà xem, mới chỉ
trong thời gian ngắn, mà Quản Đồng thì nổi giậnvới cô, Trần Diệp thì chê cô phiền hà...Hứ! Tất cả các anh cộng lại đều không bằngmột Mạnh Húc,
đi mà nhìn cách anh ấy đối xử với vợ mình kia kìa,là đáng ghen tịlàm
sao!
Nghĩ đến Mạnh Húc
làlại nghĩ đến con gái của sư tỷ Đoàn Phỉ, nó thật là bé bỏng làm sao,
còn chẳngto hơn búp bê Barbie là mấy, biết khóc biết cười biết nghịch
ngợm, dễ thươngquá đi mất, khiến mình cũng muốn đẻ một đứa...nhưng mà
một mình mình thì lại chẳngđẻ được!! Thế mới thấy, gà mẹ nào có phải là
toàn năng đâu, mặc dù nếu chỉ cógà bố không thôi thì chắc chắn cũng là
không thể. Nhưng mà thật lòng thì... cảmột ngày mà Quản Đồng vẫn không
thèm gọi một cú điện thoại cho mình! Có phải làanh ấy không cần mình nữa không? Có phải thế không, có phải thế không? A a a cóphải thế không?
Quản Đồng, anh thậtlà một kẻ nhỏ nhen ích kỷ!
Anh làm sao...làmsao...làm sao có thể không thèm để ý đến em như thế chứ!
Cố Tiểu Ảnh cứ nằmnghĩ linh ta linh tinh như thế một hồi thì
ngủ quên lúc nào mà không biết. Đếnnửa đêm vì lạnh quá mà bị tỉnh giấc,
nhưng cô lại lười tới mức chẳng muốn dậytìm cái gì để phủ thêm lên
người, thế là cố hết sức cuộn mình lại chẳng khácnào một quả bóng chui
vào trong chăn. Mặc dù đã tháng hai rồi, nhưng vùng ngoạiô vẫn rất lạnh, Học viện Nghệ Thuật tuân thủ theo chế độ tiết kiệm nên cứ nửađêm là tắt các loại thiết bị sưởi ấm. Lần tỉnh dậy vì bị lạnh này lại khiến choCố
Tiểu Ảnh bỗng nhớ tới căn nhà ở khu tập thể Tỉnh ủy của mình, rồi cứ
lạnhcóng thế mà thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy,cô giáo Cố phen này hài lòng rồi – thân nhiệt đã là 38 độ, cuối cùng thì cũngđã bị sốt thật.
(8)
Cố Tiểu Ảnh chìm vào mê man.
Trong vô thức, cô chỉtoàn thấy cảnh Quản Đồng và Quản Lợi Minh cãi cọ.
Cố Tiểu Ảnh đứng nép ở mộtbên, cùng với Tạ Gia Dung xem cảnh hai cha con cãi nhau, thỉnh thoảng muốn nóivài câu, nhưng cổ họng bị vật gì chặn
mất. Duỗi tay ra, muốn nắm lấy một cái gìđó, nhưng lại cứ như phía trước có một tấm màn cản khiến cho không thể động chạmvào bất cứ việc gì
được. Giây phút đó như là có động đất xuất hiện, có tiếng độngphát ra
“bình bình”, tựa hồ như một vật nặng bị rơi xuống. Cố Tiểu Ảnh rất lo
lắng,nhưng bọn họ vẫn đang cãi nhau. Cố Tiểu Ảnh sắp khóc đến nơi rồi,
rất muốn hétlên bảo hai người chạy đi, nhưng không một ai thèm để ý tới
cô...đến đây thì chợttỉnh giấc.
Tỉnh lại rồi thì mớiphát hiện ra có người đang gõ cửa, đập cửa liên tục, Cố Tiểu Ảnh cau mày, chỉ mộtđộng tác đơn giản thế thôi mà đã
cảm thấy đau đầu rồi, viền mắt thì sưng húplên, cứ như là vừa bị nung
qua