
khôn khéo của mình để khiến: “trâu đi tìm lại cọc”
vậy!
Cũng may, một
thángsau, Trần Diệp lại đạt giải trong cuộc thi toàn quốc, Tiểu Ảnh hồ
hởi nhận nhiệmvụ đi phỏng vấn Trần Diệp, rồi tranh thủ việc công để tiếp xúc với chàng, thậmchí sau đó còn liên tục ghé thăm phòng đàn của Trần
Diệp, đến nỗi cái cô trông21 phòng đàn cũng quen mặt.
Cứ thế, vài thángsau, cuối cùng cũng có một ngày chàng nói với nàng:
- Tiểu Ảnh, em làmngười yêu anh nhé?
Khi câu nói ấy thốtra, vẻ ung dung bình tĩnh của “hoàng tử
violon” trên sân khấu đột nhiên biến mấtmà thay vào là khuôn mặt căng
thẳng và ngượng ngùng. Trong phút giây ấy, Tiểu Ảnhcũng ngạc nhiên không kém, nhưng trong l mừng như hoa nở…
Giờ nghĩ lại, đúng làcâu chuyện của bao năm trước. Đối với
cô, có những ký ức không muốn nhớ lại,không phải là vì khó quên, mà là
chẳng vui vẻ gì… Giống như việc cho đến tậnbây giờ cô vẫn yêu khúc: “Bốn mùa”, nhưng sau khi Trần Diệp đi mất, cô mãi mãikhông nghe lại bài này
nữa.
Một sự thay đổi
quárõ rệt: sau khi Trần Diệp ra đi, mỗi khúc nhạc anh từng chơi, đều
khiến cô có cảmgiác đang nhìn thấy anh biểu diễn trên sân khấu, để rồi
chau mày một cách vô thứcmỗi khi nghe thấy những khúc nhạc ấy… Đây không nên là một cảm giác của một ngườikhoáng đạt như cô. Nhưng tiếc thay,
chỉ khi đứng trước mặt mọi người, con ngườicô mới khoáng đạt, vui vẻ,
còn những lúc ta với ta, mỗi câu chuyện liên quan đếnTrần Diệp, đều
không làm cô vui vẻ lên được. Thế nhưng tóm lại, tất cả có ý nghĩagì
đâu. Bây giờ cô với Trần Diệp chẳng còn gì nữa.
Tuy không hiểu TrầnDiệp đem tặng vé ghế VIP với mục đích gì,
nhưng cô đã làm vợ Quản Đồng rồi, tuycó nhiều điều chẳng biết nói ra
sao, nhưng cô yêu chồng, tin tưởng chồng, coichồng là chỗ dựa vững chắc. Những ngày tháng êm đềm ấm áp này là cuộc sống màcô hằng mong, là cuộc
sống thuộc về cô và Quản Đồng. Điều duy nhất khiến cô ngậpngừng, là có
những điều mà cô luôn tránh né mặc dù sẽ có một ngày không thểtránh né
được nữa – ví dụ như: cuộc sống chung một mái nhà với bố mẹ chồng,
haytrách niệm nuôi phụng dưỡng đặt ra cho đôi vợ chồng trẻ sau này…
(3)
Tiếng nước máy trongnhà tắm chảy rào rào, Quản Đồng ngồi ngoài đếm thời gian trôi qua nhưng mãi vẫnchưa thấy Tiểu Ảnh đi ra. Nhà tắm yên ắng một cách bất thường, anh
hơi lo lắng.
Anh gõ cửa phòng tắm:
- Tiểu Ảnh, em vẫn ổnchứ?
- Dạ? – Tiểu Ảnh nhưchợt tỉnh từ giấc mộng. – À ừ, không sao, chiều lên lớp mệt quá em muốn tắm nướcnóng cho thư giãn.
- Tắm nhanh rồi cònra kẻo ngạt thở bây giờ! – Quản Đồng nói xong rồi quay về phòng làm việc.
Tiểu Ảnh thở dài, vớitay lấy chiếc khăn tắm lau khô người rồi mặc bộ quần áo ngủ. Đi qua phòng làmviệc, cô thấy Quản Đồng vẫn đang
chúi đầu vào cuốn sách dày cộp, nghĩ thế nào lạiđi vào. Quản Đồng ngẩng
đầu nhìn cô, cười âu yếm rồi dang rộng đôi tay ôm côvào lòng, hỏi:
- Tắm xong rồi à?
- Ừ, Tiểu Ảnh khẽđáp, ngồi lên lòng anh lật bìa sách ra xem. – Anh đọc gì thế… “Tuyển tập 16 nềnvăn hiến lớn”… ôi trời!
- Sao thế? – Quản Đồngthấy Tiểu Ảnh thè lưỡi mà không nhịn được cười. – Có gì mà ngạc nhiên?
- Mấy thứ này có gì hấpdẫn mà xem? – Tiểu Ảnh lật vài trang
rồi quay người bá lấy cổ chồng, nép chặtvào lòng anh, ngẩng đầy nhìn anh với con mắt tròn xoe – Anh tốt nghiệp khoa văncơ mà, cả ngày vùi đầy
vào mấy thứ nhạt nhẽo này làm gì, chẳng nhẽ anh khôngthích đọc tiểu
thuyết à?
Quản Đồng cúi
đầu hítnhẹ mùi hương trên người Tiểu Ảnh, ngắm nghía làn da trắng nõn
của nàng ửng hồnglên vì nước nóng mà cười:
- Em bây giờ giống yhệt con heo mini Hà Lan màu hồng hồng vậy.
Tiểu Ảnh vênh mặt, mộtlúc sau mới khẽ hỏi:
- Anh đọc cuốn: “Băngdính hai mặt” bao giờ chưa?
Quản Đồng nghĩ mộtlúc rồi đáp:
- Hồi đi công tác, cólần anh xem với bạn mấy tập phim rồi.
- Anh phải đọc sách cơ,sắc sảo hơn phim nhiều! – Tiểu Ảnh áp
sát mặt vào cổ anh, thoang thoảng mùi nướchoa GF cô mua cho anh. – Đọc
quyển đó anh sẽ thấy hôn nhân là một việc khiếncho con người tuyệt vọng. Lệ Quyên và Á Bình chẳng ai có lỗi, thế mà cuối cùngvẫn gia đình tan
nát. Cuối cùng đó là lỗi của ai?
Quản Đồng trầm ngâm mộtlúc, hỏi:
- Cuốn sách này sao lạicó cái tên lạ vậy?
- Bởi vì nhân vật nambị kẹp giữa mẹ và vợ như một miếng băng
dính hai mặt! – Tiểu Ảnh khẽ thở dài. –Phải chiều lòng cả hai bên, sống
thế nào cũng phải nhẫn nhịn, kiên cường, nỗ lựcgắn kết hai người phụ nữ
quan trọng nhất cuộc đời mình. Thế nhưng mà có nhữngmâu thuẫn không thể
giải quyết. Dần dần, miếng băng dính hai mặt ấy bám đầy bụibặm cuộc
sống, mất đi chất dính. Thế mà vợ và mẹ anh ta vì những suy nghĩ
khôngthể dung hòa mà cố chấp, để rồi mâu thuẫn đi đến đỉnh điểm, chiến
tranh giađình nổ ra một mất một còn…
- Anh hiểu rồi! – QuảnĐồng gật gù. – Nói chung cuốn tiểu
thuyết đó từ đầu đên cuối là cả quá trìnhlàm khổ nhau, kết thúc là bi
kịch gia đình.
Tiểu Ảnh lại thở dài,cúi đầu tự đếm ngón tay. Quản Đồng nâng cằm Tiểu Ảnh lên, bốn mắt nhìn nhau.Anh hỏi:
- Tiểu Ảnh, đã bao giờem nghĩ, nếu chính anh không cảm thấy
anh đang bị kìm kẹp, hay không nhận ra rằnganh sẽ biến