
ứnói thẳng ra, cần gì phải lấy sư tỷ em ra làm gì”, Cố Tiểu Ảnh thẽ thọt “đợichút, em về ngay”.
Ngắt máy xong, ngẩngđầu lên, nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ, một gầy một béo ngồi trên ghế sôfa, nửacười nửa mếu nhìn mình, độ cảnh
giác của Cố Tiểu Ảnh tăng lên: “Hai người địnhlàm gì thế hả?”
“Ha ha, ha ha” - HứaTân cười to hết cỡ.
“Ruồi con ơi”, ĐoànPhỉ nháy nháy mắt, “tối nay phải nhớ cho
thật rõ ai vật ai xuống trước, mai đếnbáo cáo, nghe rõ chưa?”
“Hai người thật là hưhỏng!” - Cố Tiểu Ảnh nghiến răng.
Nửa tiếng đồng hồsau, Cố Tiểu Ảnh về đến nhà. Đi đến tầng một ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ phòngngủ hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, không
hiểu sao cũng thấy ấm lòng hẳn; và cũng đếnbây giờ mới biết tại sau Đoàn Phỉ lại nhấn mạnh ý nghĩa của một ngọn đèn ấm. Vìđằng sau ánh sáng ấm
áp của ngọn đèn đó, là một người của mình, một gia đình ấmáp, một cảm
giác sở hữu rõ rệt… Chỉ cần nghĩ đến bấy nhiêu đó thôi, cũng đã thấyrất
hạnh phúc rồi.
Với niềm
vui độtnhiên nhen lên trong tim đó, Cố Tiểu Ảnh lao nhanh lên gác như
một ánh chớp,vui vẻ mở mạnh cửa phòng và nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.
Cố Tiểu Ảnh quay ngườiđóng cửa, nghe tiếng Quản Đồng vọng ra: “Bà xã về rồi đấy
“Vâng, em về rồiđây?” - Cố Tiểu Ảnh treo áo khoác lên giá,
đứng bên cạnh cửa phòng vệ sinh nóichuyện với Quản Đồng: “Hôm nay anh
không phải thức đêm làm việc à?”
“Trưởng phòng nói anhmới kết hôn, cũng nên về nhà sớm một
chút”. Tiếng nước im hẳn, Quản Đồng mặc quầnáo, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu nổi
cơn thịnh nộ.
“Giờ mới nhớ ra là anh mới kết hôn haysao?” - Cô hầm
hầm tức tối đứng trong bếp, nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh,bực bội
“Hai tháng rồi đấy! Cô dâu mới sắp thành bà lão đến nơi rồi, mới nhớ
rangười ta vừa lấy vợ?!”
Lúc này cửa phòng vệsinh mới mở ra, Quản Đồng mặc bộ đồ ngủ Cố Tiểu Ảnh
mua cho, vừa đi vừa trách cứ:“Bà xã ơi, em mua cho anh bộ đồ ngủ size
bao nhiêu thế? Hình như hơi rộng quáthì phải?”
“Rộng một tý cũng tốt,anh cũng còn lớn nữa mà” - Cố Tiểu Ảnh
ác ý lườm Quản Đồng một cái, phát hiệnanh đã bỏ kính ra, lại mặc bộ đồ
ngủ caro nhỏ này, trông quả là giống một cậu họcsinh non nớt!
Cố Tiểu Ảnh bắt đầuvui lên, khuôn mặt giãn ra thành một nụ cười, nhìn chằm chằm vào Quản Đồng.
Quản Đồng không để ý,vẫn đang cúi đầu ngắm nghía bộ quần áo:
“Anh đã 30 tuổi rồi còn lớn gì nữa? Ôiem nhìn xem tay áo hơi dài, rõ
ràng là bị rộng một số mà”.
“Không rộng đâu” - CốTiểu Ảnh đến bên ngắm nghía - “thông
thường đàn ông sau khi lấy vợ đều béo lên,em mua theo kích cỡ sau khi
anh béo lên, đề phòng lúc đó quần áo chật quá khôngmặc được”.
Quản Đồng dở khóc dởcười: “Bộ quần áo ngủ này đáng bao nhiên
tiền chứ? Có đến 100 đồng không? Nhỡcó chật một tý thì mua bộ mới cũng
được mà”.
“Dào ôi, anh thật chẳng hiểu thế là cầnkiệm vì nước vì
nhà”, Cố Tiểu Ảnh trừng mắt với Quản Đồng, “tuy loại quần áonày không
đắt, nhưng lúc nào anh cũng phải giữ tác phong gương mẫu của người
đảngviên, có như thế mới đảm đương được chức vụ anh đang có, hiểu chưa
hả?”
“Người Đảng viên
đảngcộng s chân chính đúng là cần giữ được đức tính đó”, Quản Đồng gật
gật đầu, đưatay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ngồi xuống ghế sôfa, cười hỏi: “Thế thì tiền củatỉnh dùng vào việc gì chứ?”
“Thì mua quần áo choem này! Cố Tiểu Ảnh cười khì khì rúc vào
lòng Quản Đồng, ôm chặt cổ anh hôn mộtcái thật kêu: “Chồng em là tốt
nhất, không dám mua quần áo cho mình, dành tiềnmua hoa tặng vợ.”
“Ừm, vợ anh cũng rấttốt, lúc nào cũng yêu thương anh.” - Quản Đồng gật gật đầu, mỉm cười nhìn côgái trong lòng mình, trông thật giống một chú cún con đang hít hít ngửi ngửi thậtnghịch ngợm.
Một lúc, thấy cô ngẩngđầu trách: “Anh chẳng dùng sữa tắm gì cả.”
“Làm sao em biết?” -Quản Đồng kinh ngạc, “Đúng là mũi cún nhỉ?”
“Không có mùi thơmthì rõ ràng là không dùng sữa tắm rồi.
Nhưng chỉ dùng mỗi nước thì làm sao mà sạchđược?” Cố Tiểu Ảnh ôm chặt
Quản Đồng, sửa cho mình một tư thế thoái mái, tựavào lòng anh hạ lệnh:
“Lần này cho qua, lần sau mà không dùng sữa tắm thì khôngcho lên giường
của em!”
“Giường của em?” - Quản Đồng tức cười nhìnCố Tiểu Ảnh, “hình như đó cũng là giường của anh thì phải”.
“Xì, đừng có giả bộ,giường này là mới mua cho đám cưới, anh
tự đếm đi, tổng cộng anh nằm được mấy lầnrồi? Anh nói nó thân thiết với
anh hay thân thiết với em? Anh…” thấy Cố Tiểu Ảnhlại chuẩn bị gây gổ,
Quản Đồng cúi ngay xuống hôn, Cố Tiểu Ảnh hơi vùng vẫy mộtchút, nhưng
rồi buông ra ngay.
Chođến khi Cố Tiểu Ảnh sắp nghẹt thở, Quản Đồng mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặtđỏ bừng của Cố Tiểu Ảnh, giơ tay gõ gõ: “Đi tắm nhanh lên, rồi còn đi ngủ”.
“Giờ mới có mấy giờ?”- Cố Tiểu Ảnh thở hắt ra, nhìn đồng hồ treo tường: “Mới chưa
đến mười giờ mà,sao ngủ sớm thế? Hồi trước khi còn ở trường…”
“Bảo em ngủ thì em cứngủ đi, anh buồn ngủ rồi!” - Quản Đồng
đành ngắt mạch suy tư của Cố Tiểu Ảnh lầnnữa, nghĩ bụng: sao cô bé này
lhích ôn lại chuyện cũ vậy, chẳng nhẽ lại chưagià đã lẫn?
“Anh buồn ngủ thì ngủtrước đi, em sang phòng sách lên mạng.
Không cần phải đợi em đâu, em không có