
g xung khắc, mà lại
cùng gật gậtđầu, đồng thanh: “Hiểu rồi”.
Đoàn Phỉ không ngờhai người này lại giống nhau thế, ngẩn ra
một lúc mới cười phá lên. Cố Tiểu Ảnhvà Hứa Tân cũng cười, là những
người bàng quan, họ hiểu quá rõ kiểu cải tạo nàythành công đến mức độ
nào. Mạnh Húc năm nay 30 tuổi, trẻ trung anh tuấn, nhonhã, sau khi tốt
nghiệp tiến sỹ đại học tỉnh đến Học viên nghệ thuật giảng dạy,chỉ trong
có hai năm đã có nhiều bài viết giành giải thưởng, nếu không có gì
thayđổi, mùa thu năm sau, anh sẽ là giáo viên hướng dẫn thạc sỹ trẻ nhất học viện.
Đúng là: “Nói
TàoTháo, Tào Tháo đến”, khi ba cô gái đang tán chuyện, Mạnh Húc quay về
nhà. Cố TiểuẢnh thính tai, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền vui vẻ chào:
“Anh rể về ạ!”
Đoàn Phỉ
và Hứa Tânquay đầu lại nhìn, thấy Mạnh Húc vừa tươi cười bước vào phòng
vừa nói: “Chưa kịpchúc mừng cô đấy, cô Cố, tân hôn vui vẻ nhé!”
Cố Tiểu Ảnh kêu ca,nhìn Mạnh Húc trách móc: “Anh rể cứ gọi em là sư muội như sư tỷ là được rồi, côCố… xưng hô thế nghe già qu
Mạnh Húc nhìn vẻ nhănnhó đau khổ của Cố Tiểu Ảnh, không nhịn
nổi bật cười ha rồi ha ngồi xuống bên cạnhĐoàn Phỉ. Khi cười trông anh
rất đẹp trai, Cố Tiểu Ảnh hâm mộ nhìn khuôn mặtanh ở góc nghiêng, lại
hâm mộ nhìn vẻ hiền thê lương mẫu của Đoàn Phỉ ngồi bêncạnh anh, nghĩ
bụng: đây phải chăng chính là “châu liên bích hợp” theo cách nóitruyền
thống?
(4) Buổi tối, Cố Tiểu Ảnhvà Hứa Tân theo lẽ tự nhiên ở lại nhà
Đoàn Phỉ ăn tối. Đoàn Phỉ không chỉ cótay nghề nấu ăn ngon, mà còn có sở thích nấu nướng rất nhiệt tình. Đây là một đứctính hiếm thấy trong thời đại “thục nữ chẳng bao giờ vào bếp” này. Có điều, MạnhHúc thấy ngứa mắt khi bà xã mình mang bầu đến tháng thứ sáu mà vẫn phải nấu cơmcho hai cô gái thích ăn thích chơi này, liền nói ngay là mình sẽ đích thân vàobếp. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân chưa bao giờ thấy Mạnh Húc vào bếp, nên mỗi
người mộtbên cửa bếp chằm chằm nhìn Mạnh Húc nấu nướng, thỉnh thoảng lại nhắc: “Bếp mở rồiđấy”, “Anh rể cẩn thận”, “Ối ối ối trứng cháy rồi”.
Mạnh Húc phát hoảngvì tiếng hét của hai cô gái, không chịu
nổi, phải ngoái cổ ra phía phòng kháchgọi: “Bà xã ơi, em nhanh lôi hai
cái đồ này ra ngoài đi! Ồn ào quá!”
Đoàn Phỉ vừa cười vừađi từ phòng khách sang, vỗ vai hai người bạn: “Vào đi vào đi, sao hai người giốngmẹ chồng quá vậy?”
Cố Tiểu Ảnh và HứaTân nuối tiếc quay người đi vào phòng,
trước khi đi còn kịp vớ điện thoại chụpmột tấm ảnh Mạnh Húc đang khoác
tạp dề nấu nướng, vừa đi và cảm khái: “Mình phảipost lên blog của trường mình mới được, tiến sỹ Mạnh vào bếp, chà chà, tình tứthật!”
Đoàn Phỉ “Xì” một tiếng,rồi thuận tay vỗ vào lưng Cố Tiểu
Ảnh: “Đúng là chẳng ra làm sao! Nấu cơm thìcó gì mà tình tứ?”
“Sư tỷ chị đừng nóichuyện không đau lưng” - Cố Tiểu Ảnh than
thở, “Nếu Quản Đồng nhà em mà cũng nấuđược một bữa cơm cho em, thì đừng
nói sinh con, mà sinh luôn mười đứa em cũngcam lòng!”
“Mười đứa?”, Hứa Tâncười to, “không phải tớ đùa cậu đâu, con ruồi nhỏ ạ, cậu thì làm gì có khả năngđó?”
Cố Tiểu Ảnh trợn mắt,thuận tay túm cái gối trên ghế sôfa rồi
một lần nữa đuổi đánh. Đoàn Phỉ ngồi ởđó một tay xoa bụng nhìn hai cô
gái đang đùa giỡn, cảm thấy rằng: hạnh phúc thựcra chỉ đơn giản là
chuyện khiến người ta thấy ấm áp.
Từ ngày Đoàn Phỉ quenMạnh Húc đến nay đã năm năm. Đoàn Phỉ
vẫn còn nhớ Mạnh Húc lúc mới gặp tại quáncà phê, trong tiếng nhạc êm
dịu, anh đã kể cho cô nghe lịch sử mỹ thuật TrungQuốc bằng thứ tiếng phổ thông đậm đặc khẩu âm Chiết Giang.
Trước đó, Đoàn Phỉchưa từng nghĩ đến việc có ngày mình lại phải cần đến việc “giới thiệu”.
Các cô gái tốt nghiệpHọc viện Mỹ thuật không xinh đẹp lắm, mà thường là cũng không biết trang điểm.Có câu “người đẹp vì lụa”, nên cô
giáo Đoàn vì biết cách trang điểm mà chỉ trongvòng nửa năm đã được bầu
là một trong “bốn cô giáo xinh nhất” trường đại họcCông nghệ.
Hồi đó đang có tràolưu blog, các sinh viên lên blog bình luận sôi nổi:
Tầng 1: Cô Đoàn hômnay quàng một chiếc khăn lụa đẹp quá, chắc là đắt lắm nhỉ?
<
Tầng 2: Mình phát hiệnra cô Đoàn chưa bao giờ mặc trùng quần áo, chắc nhà cô ấy giàu lắm?
Tầng 3: Này người hoamắt tầng trên, đó là do cô Đoàn là người biết phối đồ, một chiếc áo sơmi trắngmà cô có thể kết hợp rất nhiều
kiểu.
Tầng 4: Cô Đoàn chưacó bạn trai hay sao ấy. Các anh em gặp may rồi, tiến lên!
Tầng 5: Chúng ta là đồsâu bọ, chúng ta là đồ sâu bọ!
Tầng 6: Tầng 4 đúnglà cái đồ không ra gì, chẳng biết xấu hổ!
Cảnh cáo các cậu không được ngắt đinhững bông hoa hiếm hoi trong trường, làm người phải có đức độ, muốn trường thọphải biết thẩm mỹ.
Tầng 7: Khi chim đã lớnthì rừng nào cũng có…
Tầng 8: Tôi yêu côĐoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn!
……
Đúng là rỗi hơi. Những entry này Đoàn Phỉcó thể tự mình xem, thỉnh thoảng
còn để lại lời nhắn: “Tôi là Đoàn Phỉ, ngườinào không tin thì chỉ là con cún”. Đương nhiên chẳng có người nào tin cả, nhưngtừ đó có thể thấy cô
gái này thực sự cá tính.
Những ngày vô vị đókéo dài không lâu, bởi rất hay có người
nghe ngóng các chủ đề kiểu nh