
tiếp nữa, kéo tay Cố Tiểu Ảnh đi xuống bếp,
Quản Lợi Minh ở lại một mình vuốtrâu trợn mắt tức tối.
Cố Tiểu Ảnh vừa đitheo Quản Đồng, vừa bất giác quay lại nhìn
Quản Lợi Minh, tự nhiên bắt đầu thấyđồng cảm với Quản Đồng.
Đến cửa bếp, thấy TạGia Dung cầm một rổ rau đi ra ngoài, Cố
Tiểu Ảnh nhìn theo với vẻ rất tò mò, hỏiQuản Đồng: “Mẹ anh đi đâu vậy?”
Quản Đồng vừa đi vàobếp vừa nói: “Rửa rau”.
Cố Tiểu Ảnh nhìn vòinước trong sân, thắc mắc: “Sao không dùng nước máy?”
Quản Đồng đã lấy mộtcủ hành bắt đầu bóc, vừa bóc vừa ngẩng
đầu nhìn cô: “Quen rồi mà. Phía sau nhàcó một con sông, mọi người thấy
rửa ở đó tiện hơn”.
“Có sông à?” - mắt CốTiểu Ảnh sáng rực, “Vậy em cũng đi!”
Vừa nói cô vừa quayngười chạy như bay đuổi theo Tạ Gia Dung.
Quản Đồng không kịp gọi lại, nghĩ đinghĩ lại, lắc đầu cười, rồi lại ngồi xuống bóc hành.
Nói thực lòng, đây làlần đầu tiên Cố Tiểu Ảnh thực sự được tận mắt chứng kiến cuộc sống nông thôn.
Bây giờ phải giới thiệumột chút vị trí địa lý nhà Quản Đồng:
đây là một sơn thôn nào đó thuộc một thịtrấn nào đó, thuộc một huyện nào đó thuộc thành phố R ven biển. Vì là vùng núi,nên nơi đây không có sự
giàu có của ngư dân, cũng như không có sự trù phú củanhững cánh đồng,
nhà nào cũng chỉ trồng ít cây ăn quả. May mà vùng này nướcsông cũng khá
dồi dào, nên việc tưới tiêuó gì khó khăn. Những người nông dân ởđây cũng đã quen với việc rửa rau, đãi gạo, giặt quần áo, thậm chí giặt tã lót
ởsông.
Kết quả là vào lúcchiều tối, Cố Tiểu Ảnh đã may mắn được nhìn thấy cảnh tượng rửa ráy sôi độngbên bờ sông: trên bờ có người đang giặt quần áo, bọt xà phòng trôi theo dòng nước,nhanh chóng chảy đến gần chỗ
rau Tạ Gia Dung đang rửa. Tạ Gia Dung chẳng thấy cógì lạ, lấy tay gạt
đi, làm nước bắn tung lên đánh tan đám bọt xà phòng, rồi thảnnhiên rửa
đám rau xanh giữa dòng nước vẫn còn đầy bọt xà phòng giặt đồ lót. Hếtrửa rau lại rửa sang cá, lúc này ở phía trên không xa, cùng ở phía bờ sống
ấy,có một người phụ nữ bắt đầu ra sức rửa cái ống nhổ…
Cố Tiểu Ảnh trợn trònmắt!
Nửa phút sau, Cố TiểuẢnh cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu
đang cuồn cuộn trong dạ dày, cố nặn ra mộtnụ cười, lại tiến về phía
trước một bước, ngoan ngoãn hỏi: “Bác gái, để cháugiúp bác…”
Dù có không thích đinữa, không quen đi nữa, thì tư thế cũng phải đoàng hoàng.
Tạ Gia Dung quay đầucười hiền hậu: “Không cần đâu con, sắp xong rồi”.
Bà vừa nói vừa cầmcon cá đã rửa xong đứng lên, để vào chậu, rồi vẫy Cố Tiểu Ảnh: “Về thôi”.
Cố Tiểu Ảnh do dự,không nói gì, đi theo bước Tạ Gia Dung.
Trước giờ ăn tối, TạGia Dung bận rộn trong bếp, Quản Lợi Minh cũng đang nổi lửa một bên.
Trên chiếc bàn ăn bêncạnh, thịt đã thái xong xếp thành đĩa
lớn, mấy chú ruồi bay qua bay lại, thỉnhthoảng lại đỗ xuống nghỉ. Cố
Tiểu Ảnh nép vào bên cửa thò cổ nhòm vào, rồi lạivội vàng rụt cổ lại.
Quản Đồng từ phía sauđi ra, nhìn theo ánh mắt Cố Tiểu Ảnh vào trong bếp, thắc mắc hi: “Nhìn gì thế?”
Cố Tiểu Ảnh giậtmình, nhe răng cười: “Nhìn xem tối nay ăn gì?”
“Đói rồi hả?” Quản Đồngcười xoa xoa đầu Cố Tiểu Ảnh, kéo tay
cô đi vào chái nhà phía đông: “Đến đâyxem, em ngủ phòng này được không?”
Trong căn phòng sángánh đèn, chiếc giường đơn giản kê sát
tường, vừa nhìn đã biết là được trải ga mới,có hình hoa trên nền trắng,
Cố Tiểu Ảnh nhìn rồi mỉm cười, quay người ôm lấy QuảnĐồng. Quản Đồng
thoáng sững người, rồi cũng vòng tay ôm chặt cô.
Cô vùi đầu vào lònganh, dường như thì thầm câu gì đó, anh không nghe thấy.
Nhưng khi hỏi lại, côngẩng đầu cười ranh mãnh: “Không nói lần thứ hai!’
Quản Đồng cười, bấtgiác nhìn ra ngoài cửa: khói bếp mù mịt
trong căn bếp cách một khoảng sân, khiếncửa bếp trở nên mờ ảo, anh quay
đầu lại, một tay ôm chặt cô gái trước mặt, cúiđầu hôn.
Cố Tiểu Ảnh nhắm mắtmỉm cười, đáp lại nụ hôn rõ ràng là mang tính chất chủ nhà của anh.
Cô nhớ lại câu nóilúc nãy mà anh không nghe thấy.
Thực ra cô đã nói: QuảnĐồng, em yêu anh.
“Em yêu anh” không phảichỉ là câu bột phát do hoàn cảnh, mà
xuất phát từ trái tim cô, bởi anh lớn lêntrong một gia đình như thế này, những ngày sống nghèo đói, bần cùng, cô đơnnhưng Quản Đồng vẫn kiên
trì, kiên cường phấn đấu để có ngày hôm nay; đã khiếnCố Tiểu Ảnh cảm
thấy không có lý do gì để không yêu. Hoặc giả, ngoài tình yêu,còn có sự
kính nể và tình thương xuất phát từ đáy lòng.
(13) Buổi tối, nằm trênchiếc giường chái nhà phía đông, Cố Tiểu
Ảnh hồi tưởng lại bữa ăn tối vừa kếtthúc, mỉm cười đau khổ.
Lúc ăn tối, Tạ GiaDung nấu cả một bàn lớn toàn thịt là thịt:
ớt xào thịt, tôm xào tỏi tây, nấmxào thịt… Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc nghĩ
bụng: nông thôn bây giờ khấm khá quá, cảmâm chỉ toàn thịt, rau xanh chỉ
loáng thoáng.
Rồi cô chợt nghĩ ra:rõ ràng là hai bác Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung coi mình là khách quý mới nấunhiều thịt thế này!
Nghĩ thế, Cố Tiểu Ảnhthấy lòng thật ấm áp. Vừa lúc đó Quản
Lợi Minh đi vào phòng, cố tình để một bátthịt kho tàu trước mặt Cố Tiểu
Ảnh, lại càng làm Cố Tiểu Ảnh cảm động… nhưngnhìn kỹ lại, đây chẳng phải bát thịt kho tàu lúc nãy làm chỗ nghỉ ngơi của lũruồi sao?