XtGem Forum catalog
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323835

Bình chọn: 10.00/10/383 lượt.

ngượng đếnmức cổ cũng đỏ bừng, lòng thầm tự mắng

mình: hôm qua tìm xong số điện thoại củangười bạn cũ sao lại quên không

cất cuốn sổ lưu niệm đi.

Thấy Cố Tiểu Ảnh vẫnngồi đó cười như nắc nẻ,cuối cùng Quản Đồng không

chịu nổi liền sải bước đi tới,đầu tiên là giật cuốn sổ lưu niệm vứt sang một bên, rồi bế Cố Tiểu Ảnh đã cườiđến mức hết hơi hết sức như bế một

con gà nhỏ, ném lên trên giường, cúi đầu, hốihả hôn!

Có lẽ hôm đó có bốn“điều không ngờ”- vì không ngờ Cố Tiểu Ảnh lúc nào cũng tự cho là mình vữngvàng, lại bị đốt cháy bởi một tấm ảnh?!

Một khi căn nhà cũ đãcháy, thì quả nhiên là có dập cũng không tắt nổi lửa…

(12) Kể từ lúc đó, nơi ở củatrưởng phòng Quản trở thành “hành

cung” ngoài giờ lên lớp của Cố Tiểu Ảnh. Đầutiên là cô độc chiếm đường

dây nối mạng của Quản Đồng, rồi đến phòng đọc sáchcó thể phơi nắng, tiếp nữa là bếp, phòng khách… và kết quả là cô thường xuyên vắngmặt tại ký

túc xá nghiên cứu sinh nữ, hại Hứa Tân tìm đủ mọi cách mà không ra.

Cuối cùng thì đến mộtngày, thật hiếm hoi Cố Tiểu Ảnh lại ngồi viết luận văn trong ký túc xá, Hứa Tânkhông nén được nên hỏi thăm dò:

“Nhà anh ta có gì hay ho không vậy?”

Cố Tiểu Ảnh trợn mắt:“Ngoài chính bản thân anh ấy ra, chẳng có gì hay ho cả”.

“À”, Hứa Tân mở to mắt,lanh lảnh: “Cố Tiểu Ảnh, cậu đúng là lưu manh!”

“Chẳng phải đó là điềucậu muốn nghe sao”, Cố Tiểu Ảnh quay

đầu lườm Hứa Tân, cười ranh mãnh: “Mìnhnói bọn mình đắp chăn bông nói

chuyện suông, cậu có tin không

“Không tin!” - HứaTân lắc đầu quầy quậy.

“Thế thì được rồi còngì”, Cố Tiểu Ảnh đánh máy rào rào, chẳng thèm quay đầu lại, “nếu một ngày nàođó bất ngờ mình nhận giấy đăng ký

kết hôn, mọi người đừng quá ngỡ ngàng, cứ đưathẳng phong bì là được

rồi”.

“Giấy đăng ký kếthôn!” - Trí tưởng tượng của Hứa Tân cũng rất phong phú, trong ánh mắt mơ hồ dườngnhư đã tưởng tượng ra một đứa trẻ

chạy đến trước mặt mình nhảy nhót. Cô tưởngtượng ra mọi phiền phức mà

một đứa nhóc có thể mang lại, đột nhiên rên lên, sợhãi nhìn Cố Tiểu Ảnh.

“Không phải thế chứ”,cô thăm dò Cố Tiểu Ảnh, “hai người không áp dụng biện pháp phòng hộ nào à?”

Cố Tiểu Ảnh đánh xongdấu chấm cuối cùng, đứng lên vươn vai,

quay đầu nhìn Hứa Tân, không chịu nổi nữanên cốc vào đầu cô bạn một cái: “Cậu nghĩ cái gì vậy? Hôn một cái thì có sinhra trẻ con được không?”

“A, thế là không có hả…”- Hứa Tân cảm thấy đầu óc mình như xẹp xuống.

Rốt cuộc là có hay làkhông có nhỉ? Quả là một vấn đề bí hiểm…

Thực ra, nhiều nămsau đó, mỗi lần nghĩ đến đoạn hội thoại này, Cố Tiểu Ảnh không nhịn nổi cười.

Lúc đó, cô và Quản Đồng,giống như mọi cặp tình nhân khác,

từng bước trải qua quá trình từ quen biết đếntìm hiểu, từ thăm dò đến

tiếp xúc, từ nắm tay cho đến hôn môi. Trong thời gianhai năm, họ đã lần

lượt đi qua các bước của sự rung động. Ngày đó năm đó, họ thựcsự yêu

nhau, thực sự muốn được sống cùng nhau, và tay nắm tay bước vào hônnhân.

Cô mãi mãi còn ghi nhớ,tháng chạp mùa đông, mỗi người ngồi

một bàn, một người đọc sách, một người lênmạng, mệt thì nói chuyện, uống một tách trà bưởi nóng. Lò sưởi trong tập thể tỉnhủy thật ấm áp, Cố

Tiểu Ảnh lơ mơ buồn ngủ không muốn về. Quản Đồng cũng không nỡđể cô đội

gió đội tuyết quay về, nhiều lần bảo cô: “Hay em vào phòng ngủ đi,anh

ngủ trong phòng sách”.

Cố Tiểu Ảnh do dự môtchút, rồi không đành, trả lời: “Em về thì hơn, nếu

không người ta lại xì xàoanh chưa cưới đã sống chung, ảnh hưởng không

tốt đến anh”.

Cô than

chở: “Ai bảođây là tập thể cơ quan, lắm kẻ dòm ngó. Từ nhỏ em đã sống

trong khu tập thể cơquan, ngán đến tận cổ cái kiểu nhà ở này rồi”.

Quản Đồng mừng rơntrong lòng, vội hỏi: “Hay là chúng mình kết hôn đi?”

Cơn buồn ngủ của CốTiểu Ảnh bỗng chốc tan biến, cô mở to mắt

nhìn Quản Đồng nghi hoặc. Đúng lúc QuảnĐồng tưởng thành ý của mình đã

khiến Cố Tiểu Ảnh không nói nên lời, thì độtnhiên anh nghe cô la lớn:

“Anh chỉ cầu hôn thế này thôi sao?! Không có hoa hồng,không có nhẫn kim

cương, cũng không quỳ gối, không đánh đàn dưới trăng, Quản Đồnganh có

chút thành ý nào không vậy hả?!”

Quản Đồng đớ người.

Nhưng mà, dù cho QuảnĐồng không có hoa hồng, nhẫn kim cương,

quỳ gối, đánh đàn dưới trăng, thì mộtbước quan trọng mà nhất định anh

phải thực hiện, đó là Quản Đồng phải đi gặpông Cố bà Cố, còn cô con dâu

“xịn” Cố Tiểu Ảnh này cũng cần đến gặp bố mẹ chồngtương lai.

Nói đến bố mẹ Quản Đồng,khi gặp mặt lần đầu tiên, Cố Tiểu Ảnh thừa nhận, cô đến thành phố R “ra mắt” vớitâm trạng phấp phỏng.

Đó là vào cuối thángtư, lần đầu tiên Quản Đồng đưa Cố Tiếu

Ảnh về nhà. Suốt quãng đường năm tiếngngồi xe đường dài, Quản Đồng kể

cho Cố Tiểu Ảnh nghe câu chuyện về bố mẹ mình,khiến cô nước mắt đầm đìa, trái tim yếu đuối rõ ràng là đang cảm động!

Thậm chí cô còn nghĩthầm: “Câu bố mẹ Quản Đồng có thể hình

dung giống như “Em gái khốn khổ ơi, đểanh đánh đổi tiền đồ của mình cho

em một mái nhà” trong “Tri âm”.

Thực ra, bản chất câuchuyện rất đơn giản: Cụ ngoại của Quản

Đồng là Tạ Trường Phát là một nhà tư bảngiàu cự phách, một nhân vật lẫy

lừng khắp vùng Đông Bắc. Mà nh