
cứ tưởng ngốc
nhưng đầu óc thì lại nhanh nhạy lắm.
Diệp phu nhân Thẩm Uyển Đình và Diệp tướng quân ngồi
trên ghế sô pha, đưa mắt nhìn Thời Tiêu đang luống cuống chân tay, nhất thời
không biết phải nói năng gì.
Nói thực lòng, cô vợ của con trai khiến cho hai ông bà
rất bất ngờ. Con trai là do họ sinh ra, đương nhiên họ hiểu rõ con trai mình là
người như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Trì chưa để cho ông bà được yên tâm dù
chỉ một ngày, mặc dù là con trưởng trong nhà, nhưng cậu em Diệp Sinh còn biết
nghe lời hơn nhiều, đã được bố mẹ sắp xếp cưới xin từ lâu, An An cũng đã được
bảy tuổi rồi.
Diệp Trì từ bé trông có vẻ đĩnh đạc nhưng lại là một
đứa bé hiếu động và nghịch ngợm. Hồi còn bé thường xuyên đánh nhau, đùa nghịch,
gây chuyện với mấy đứa bé trong khu, chẳng có ngày nào là ngồi yên. Về sau vào
quân ngũ, lại ra nước ngoài du học mấy năm, trở về nước làm ăn mới dần ổn định.
Anh là một người thông minh, điều này không cần phải
nghi ngờ. Vợ chồng ông bà Diệp đều biết, chỉ cần chịu làm thì việc gì con trai
ông bà cũng có thể làm xuất sắc. Vì vậy anh làm ăn rất phát đạt, chỉ có mỗi
chuyện cá nhân là có vấn đề.
Trước đây nói bận đi học với làm ăn, ừ thì thôi cho qua,
về sau học xong rồi, kinh doanh cũng phát đạt rồi, thế mà vẫn chẳng chịu kết
hôn. Vợ chồng Diệp tướng quân bắt đầu sốt ruột thật. Thế nhưng thằng con bướng
bỉnh này đã không chịu kết hôn lại còn thường xuyên dính vào không ít tin đồn,
lúc thì là tin đồn tình ái với một cô minh tinh mới nổi, lúc thì với một phụ nữ
quyền lực… nhiều đến mức hoa cả mắt. Ông Diệp thường xuyên nổi đóa, gọi con
trai về nhà đập bàn đập ghế giáo huấn, nhưng ông giáo huấn là việc của ông,
Diệp Trì nghe thì cứ nghe, nhưng chẳng để vào đầu lời nào, vẫn việc ta ta làm,
khiến cho ông bố tức phát điên, bà Thẩm Uyển Đình vì vậy mà không ít lần phải
giảng hòa mối quan hệ của hai cha con. Nhưng nào ngờ, đùng một cái con trai báo
đã kết hôn, việc này chẳng khác gì một “quả lựu đạn” ném thẳng vào nhà họ Diệp,
tiếng nổ vang trời khiến ai nấy đều sững người. Thẩm Uyển Đình thậm chí hãy còn
nhớ chỉ một tháng trước vẫn còn nhìn thấy con trai ôm hôn một cô minh tinh rất
say đắm ở trên báo, thế mà sao vừa đó đã nói kết hôn rồi?
Ý nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu Thẩm Uyển Đình là,
con trai mình đã lấy cái cô minh tinh mặt đánh bự phấn, chẳng thể nhìn rõ diện
mạo nhưng thân hình thì cực kì hấp dẫn kia. Nhưng về sau nghe con trai gọi Tiêu
Tiêu bà mới biết là không phải, hơn nữa Diệp Trì cũng cảnh báo trước họ không
được phép điều tra về con dâu. Mặc dù hai người rất tò mò nhưng cũng phải tôn
trọng ý kiến của con, vì cả hai đều biết giới hạn chịu đựng của Diệp Trì là mức
nào.
Thỉnh thoảng cũng phải khẳng định là Thời Tiêu đã gặp
vận may, nếu như là mười năm về trước, Thời Tiêu muốn đặt chân vào nhà họ Diệp,
mặc dù không phải quá khó khăn nhưng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng
hiện giờ thì sao? Cái thành kiến môn đăng hộ đối trong tư tưởng của ông bà Diệp
đã nhạt dần khi con trai của họ đã ngoài ba mươi tuổi. Thẩm Uyển Đình thậm chí
còn nghĩ, chỉ cần con trai lớn chịu lấy vợ, chỉ cần không lấy một người quá xấu
xí, những người làm cha làm mẹ như họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù gì con
trai cũng ngoài ba mươi rồi, họ cũng sợ con trai sống độc thân như vậy cả đời.
Thế mà Diệp Trì đột ngột báo tin cưới vợ cho ông bà.
Hai người đúng là có hơi cảm thấy khó chấp nhận, kiên trì đợi cả tháng mà vẫn
chưa thấy con trai dẫn con dâu về nhà, vậy là hai ông bà liền đích thân đến xem
mắt.
Hai vợ chồng đều không ngờ con dâu mà con trai lớn
kiếm về cho ông bà lại là một cô nhóc mặt búng ra sữa, trông có vẻ khả ái, xinh
xắn, mặc bộ quần áo thể thao trắng tinh, tóc cột đuôi ngựa, chân đi đôi dép lê
có in nhân vật hoạt hình giống hệt như cô cháu gái An An của họ, mặt để mộc
hoàn toàn, không chút son phấn, “sạch sẽ” đến mức có thể nhìn thấy từng mạch
máu nhỏ xíu dưới làn da, hai má hơi đỏ, đầu cúi gằm, hai tay buông thõng hai
bên, bộ dạng căng thẳng như cô học sinh phạm lỗi đứng trước mặt giáo viên
nghiêm khắc.
Thẩm Uyển Đình bỗng bật cười khi nhìn thấy bộ mặt cố
tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt đã dịu dàng hẳn của chồng mình, vẫy tay, dịu
dàng bảo: “Tiêu Tiêu đúng không? Nào, ngồi xuống đây!”
Nói xong liền vỗ vỗ xuống ghế sô pha, chỗ bên cạnh
mình. Thời Tiêu chớp chớp mắt, thầm nhủ sao Diệp Trì vẫn chưa về cứu cô. Thời
Tiêu ngần ngừ giây lát đành ngồi xuống. Người phụ nữ quý phái nói bằng giọng
phương nam này khiến cho cô cảm thấy thấp thỏm.
Thẩm Uyển Đình thân mật kéo tay Thời Tiêu: “Con xem,
thằng Trì bị chúng ta chiều hư rồi, kết hôn là chuyện đại sự như vậy mà không
nói trước với chúng ta một tiếng. Cũng may bố mẹ biết chuyện cũng không đến nỗi
quá muộn. Chi bằng chúng ta chọn thời gian thích hợp, hai nhà gặp mặt nhau một
hôm để bàn bạc chuyện cưới xin. Đây là chuyện lớn, không thể làm qua loa được…”
Thẩm Uyển Đình còn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng
mở cửa, Diệp Trì tay cầm chìa khóa, bước vào nhà.
Diệp tướng quân liếc nhìn con