
ng ngừng bước đi như chạy, không ngừng, tôi căm ghét bản
thân mình thế này, tôi căm ghét chỉ biết rơi nước mắt… Tôi càng căm ghét cậu, Hàn Thừa Tầm…
Tại sao, lại đối xử với tôi như thế? Hàn Thừa Tầm, tôi ghét cậu! Ghét cậu nhất nhất nhất!
“Đa Lâm, đừng như thế nữa, năn nỉ cậu đừng thế nữa có được
không, cậu để Tải Hoán tiền bối đến đây được không, anh ấy quả thật rất
lo cho cậu đó!” Hiền Chu đứng một bên nhè nhẹ lắc lắc vai tôi.
Thật à? Lo cho tôi… vậy sao?
“Này, Lý Hiền Chu! Não cậu bị úng nước hả? Tại sao lại kêu
tên đó tới, nếu không phải vì hắn ta thì sự việc đâu đến nỗi thế này,
rốt cuộc cậu có phải là bạn gái của Chính Hạo không vậy? Tại sao đến cả
việc này cậu cũng không biết?! Thừa Tầm ghét tên đó, Thừa Tầm không
thích tên đó! Sao cậu có thể nói giúp cho tên đó vậy hả?!” Hiểu Anh đứng bên kia bất mãn trách móc Hiền Chu.
“Cái gì? Cậu nói não tớ úng nước hả? Này, Trịnh Hiểu Anh, cậu nói thế là ý gì đó?! Tại sao không thể để anh Tải Hoán đến đây?! Rõ
ràng là lỗi của Thừa Tầm, rõ ràng là Hàn Thừa Tầm không đúng! Sao có thể vì bạn gái mà đánh người bạn thân nhất lớn lên bên mình từ nhỏ chứ?!
Làm người không thể như thế! Là Thừa Tầm không đúng!”
“Này! Lý Hiền Chu! Nha đầu cậu rốt cuộc là có chuyện gì hả?
Cậu đừng có mà ở đây thổi gió vào lửa đi! Việc không đơn giản như cậu
tưởng tượng đâu!”
“Tớ thổi gió vào lửa hả?! Trịnh Hiểu Anh, hôm nay cậu phải
nói rõ ràng cho tớ! Tớ làm sao có thể là đứa thổi thêm gió vào lửa chứ!
Này! Cậu nói rõ cho tớ nghe xem nào!”
“Ê! Ồn… ồn chết đi… câm miệng! Hai người câm miệng hết! Thật
là… hai người có thể yên lặng chút được không, tớ… tớ sắp phiền đến chết rồi đây…” Người trong quán rượu đã đông đúc ồn ào quá thể rồi, bị hai
đứa nó léo nhéo thêm, đúng là biến thành tổ chim sẻ.
“Này này này, đừng uống nữa Doãn Đa Lâm, cậu thật muốn để
mình biến thành ngàn ly không say hả? Cậu đã uống hết bốn chai rồi đấy,
cứ thế này cậu sẽ uống đến chết mất! Cố tỏ ra mạnh mẽ cũng phải có giới
hạn chứ!” Hiểu Anh vừa nói vừa cướp lấy chai rượu của tôi.
“A! Không cần, tránh ra đi! Tớ muốn uống đấy, hai người các
cậu đừng có cản trở tớ, tớ không tỏ vẻ kiên cường! Tớ càng ghét người
khác cứ giảng đạo lý bên tai tớ!” Tôi liều mạng giữ chặt chai rượu trong lòng, chết cũng không buông tay.
“Đa Lâm, cậu không nên đối xử với Thừa Tầm như thế, cậu có
biết không, toàn bộ sự việc đều là do cậu đã làm sai, là cậu không đúng, việc này là do cậu không đúng đấy… Cậu không nên đi quá gần với Khương
Tải Hoán như thế!” Hiểu Anh trách cứ.
“… Cái gì?! Cậu đang nói gì thế hả? Ha ha, cái gì chứ…” Tôi
cố ý làm ra vẻ không hề biết gì, vì chỉ có như thế thì tôi mới có thể
không khóc ngay lúc ấy.
Đi sát bên Khương Tải Hoán? Ha, chẳng lẽ tất cả chuyện này, là do lỗi của tôi sao? Là do tôi làm sai sao?
“Được rồi, Hiểu Anh, cậu đi đi, tớ sẽ đưa Đa Lâm về nhà.”
“Vậy tớ đi trước đây, Hiền Chu chỉ mình cậu có sao không đó?
Nếu không được thì cậu gọi điện thoại cho Chính Hạo đi nhé, tốt nhất vẫn là đừng nên gọi xe, lỡ như Đa Lâm nôn ra trên xe thì tệ lắm!”
“Ừ, được rồi, làm thế đi!”
…
…
“Hư… cái đồ ngốc này, làm gì mà uống nhiều thế chứ, cậu thấy
tớ cõng cậu nổi hả? Cậu cứ ở đây đợi, tớ đi gọi điện thoại cho Chính
Hạo, thật là, cái di động chết tiệt lại hết pin! Đa Lâm, này, Đa Lâm,
cậu có nghe không đấy?”
“Biết rồi! Tớ biết rồi!” Tôi ôm chặt đầu, nóng nảy trả lời.
“Thật không đi cùng tớ sao? Đa Lâm, tớ không yên tâm cậu ở đây một mình, không thì cậu cùng với tớ đi gọi điện thoại đi!”
“Mau đi, cậu mau đi đi, tớ muốn nhanh chóng về nhà! Đừng lảm nhảm nữa!”
“Thật tình cậu không sao chứ? Thế này vậy, Đa Lâm, nếu có
thằng khốn nào dám đến gần cậu, cậu nhổ nước bọt vào hắn, sau đó mắng
hắn cật lực vào, tớ đang ở trong sảnh gọi điện thoại gần đó thôi, lúc đó cậu nhất định phải la lớn lên, tớ sẽ chạy vào ngay!”
“Biết rồi! Cậu phiền quá đi! Mau đi đi, mau đi nhanh đi!”
Hiền Chu sao mà nhảm nhí thế, Chính Hạo à, cậu chắc chắn cần Hiền Chu
chứ? Tội nghiệp quá đi!
“Vậy tớ đi nhé!”
“Ừ! Ừ…”
Nhìn bóng Hiền Chu càng lúc càng nhỏ dần, nước mắt tôi từ nãy vẫn cứ cố nuốt vào cũng đã tuôn trào ra. Giờ mới hiểu được thế nào gọi
là “sợ người dò hỏi, cố gượng mỉm cười”.
Hàn Thừa Tầm, tên thỏ nhép vừa không chín chắn, tri thức lại
thấp kém như cậu, cậu thật đã khiến tớ đau lòng quá rồi, được thôi, được thôi! Chúng ta từ nay về sau cũng chẳng cần gặp nhau nữa! Cậu đi đường
dương quan của cậu, tớ đi cầu độc mộc của tớ, chúng ta từ bây giờ không
ai dính vào chuyện của ai! Chẳng ai phải nói chuyện với ai nữa! Chúng ta một dao cắt đôi triệt để đi!
“Hu hu… hu oa oa! Hu hu oa oa!” Tôi gục xuống khóc như một đứa trẻ.
Đúng, Doãn Đa Lâm, khóc xong rồi thì tất cả đều kết thúc, tôi sẽ không hy vọng bất cứ điều gì ở cậu nữa, tôi sẽ quên sạch quên hết về cậu, tôi cũng sẽ quên cuộc sống sau này của cậu luôn, tôi phải quên
cậu, quên hết toàn bộ về cậu! Tôi sẽ sống thật tốt, tôi sẽ sống thật vui vẻ, cậu cũng có thể mãi mãi ở bên cạnh Thành Vũ Tuyết của cậu, sẽ chẳng có ai phá hoại hai người nữa đâu!