
ổng nhà lúc 2h chiều....
Không khí bắt đầu loang ra....
Quang cảnh đường phố bắt đầu được bao chùm một màu xám đến kinh người
-Sao thế???Sao không mau vào nhà đi???- Anh hỏi khi thấy cô ngơ ngác nhìn ra khoảng không gian vô định
-Tôi khuyên anh- đã mở cửa, nhưng cô còn quay lại- Tốt nhất hôm nay anh không nên đi dánh nhau, về nhà đi thì hơn- cô đi thẳng vào trong nhà
Nhưng một người như Hàn Thu mà nghe lời cô ngoan ngoãn ở trong nhà thì " hơi" bị lạ đó nha
Anh quay xe, đi ra đầu ngõ.
Từ con ngõ nhỏ mà mấy hôm trước Nhi phát hiện ra Kì Phong, có một đám người, tay lăm lăm gậy gộc, dao, kéo, búa rìa, và có cả kiếm Nhật nữa, vũ khí thiệt là phong phú....
Bọn chúng làm theo phương trâm của Bác Hồ đây mà: "có gậy dùng gậy, có cuốc dùng cuốc...đánh thực dân Pháp, tiếc là...Có lẽ Hàn Thu bị "liệt" vào danh sách Thực dân đây mà
Mà thôi, nói linh tinh quá rồi, chắc ai trong chúng ta cũng biết, số phận anh Thu nhà ta bi đát đến mức nào (1 chọi 52 không bi đát mới lạ đó )
***- Hà, ra mua cho anh mấy thứ!!!- Anh trai ngồi trong bếp, quen miệng gọi í ới
- Anh, Hà đi họp hộ em chưa về, để em đi mua cho- Nhi chạy lại gần anh trai
- Uhm...Nhưng mà sao nó đi lâu vậy cà???
-Em vừa gọi điện, nó bảo phôtô xong tài liệu sẽ về
Cô lại lê bước trên con đường dài quen thuộc...Mùi hoa sữa vẫn phảng phất đâu đây như là mẹ cô vẫn ở đây, chưa hề mất đi.......
soạt...soạt...
Nhi quay đầu lại, chẳng lẽ có biến thái??????
OH~MY~GOD~!!!!
-Nè anh....- Nhi chạy đến, đỡ con người đang phải bám vào tường để đi từng bước nhỏ
Chàng trai kéo tai cô sát vào miệng anh ta, có lẽ hết sức nói to rồi:
-Cô vẫn chưa nhớ tên tôi hả???
Nói xong, chắc là sốc quá, ngất xỉu luôn
-CÁI...CÁI CẢNH NÀY THẤY QUEN QUEN À NHA....KỆ XÁC ANH TA...ĐÃ BẢO ĐỪNG ĐI ĐÁNH NHAU MÀ KHÔNG NGHE- Cô nghĩ, tự nói với mình- MÌNH LÀ NGƯỜI XẤU...MÌNH LÀ NGƯỜI XẤU, KHÔNG PHẢI NGƯỜI TỐT!!!KHÔNG PHẢI Nhi không biết, đây là lần thứ bao nhiêu mình làm việc tốt, làm một người tốt trọn vẹn…
Nhưng có làm bao nhiêu lần thì cô cũng thấy, làm việc tốt thật nặng nhọc và, chán nhách….
Cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ kiếp trước mình nợ nần gì mấy tên này đây mà…
Đúng là đồ của nợ!!!! Đồ thì chưa mua xong mà đã phải cật lực vác thêm cái xác thứ 2 về nhà…Thật không còn gì để nói, cô đáng lẽ nên coi hắn là củ khoai mới phải….
- Anh trai….- Cô thều thào bấm chuông cửa.
Lần này thì Hà ra mở cửa….
-Chị về rồi à???
-Uhm. Về rồi…mà cưng muốn anh trai sốc đến chết mới chịu không vác ăn mày về nhà nữa hả???
- Là…Hắn là cái tên hôm nay đánh nhau ở trường ấy
- Kì Phong???
- Ờ, có lẽ không phải….
-Ai???
- Vào nhà đã…nặng lắm rồi!!!- Nhi kêu ca
- Thế này đi, anh đang làm cơm…đưa hắn lên phòng cưng đi!!!- Hà phủi tay- Quyết định vậy đi!!!
-Phòng em????Sao lại là phòng em???- Nhi nhăn mặt
- Thế cưng muốn anh trai sùi bọt mép thì cứ để hắn nằm ở ghế sô pha…- Hà quay mặt đi vào trong
- Chị…- Nhi vẫn cảm thấy không ổn lắm
- Tốt, chị sẽ đánh lạc hướng anh trai, cưng đưa hắn lên phòng rồi lén sang phòng anh trai mà lấy bông băng thuốc đỏ và một bộ quần áo, dương đông kích tây nhé!!!-Không hiểu sao Hà có vẻ thích thú lắm
-Hai đứa, làm gì mà lâu quá vậy? mau xuống ăn cơm đi!!! - Tiếng anh trai gọi
- Em...đợi, anh trai…- Nhi đang cho hắn nằm xuống, nghe tiếng anh thì giật mình cái thót.
- Kệ Nhi, mình cứ ăn trước đi!!!- Hà cầm bát lên
- Nhưng…-Anh trai toan lên phòng Nhi giục
-ANHHHHHH!!!!!!!!!!- Hà ôm chặt tay anh
-Gì????- Anh trai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hà- Có chuyện gì????
- À….- Hà lắp bắp, viện lí do gì bây giờ???Chết tui rồi- À…Lấy cho em bát cơm…- Hà chìa bát cơm của mình ra
Vậy là qua cửa ải đầu tiên, haizz…
Sau bữa cơm, Nhi mới lên băng lại vết thương cho Hàn Thu, thằng cha nè…May mà hắn không tỉnh trong lúc cô ăn cơm…không thì cô nhảy xuống Thái Bình Dương cũng chưa chắc rửa hết tiếng oan.
Mà sao lâu vậy rồi mà không thấy hắn tỉnh??? Đừng nói định ngủ ở phòng cô suốt đêm hôm nay đấy nhé…mau tỉnh đi rồi còn về chứ!!!!
Mà còn một điều không ổn nữa, quần áo hắn rách te tua…Muốn thay đồ cho hắn, đồ của anh trai thì đã lấy rồi…Nhưng mà…THAY THẾ NÀO ĐÂY TRỜI????
Chẳng nhẽ mình phải lột đồ của hắn ra sao trời????Huhu…cái cuộc đời con…oà oà
12 h tối
ÔI TRỜI ƠI….TRỜI ĐẤT THIÊN ĐỊA ƠI~~~HẮN VẪN CHƯA TỈNH!!!!!
Cô ngồi dưới sàn nhà, vái người đang nằm trên giường kia…
Bỗng lúc ấy có tiếng chân và tiếng của anh trai càng lúc càng gần:
- Nhi à? Đã ngủ chưa????
Thôi, lần này là chết thẳng cánh cò bay rồi…
Và cái lúc không mong đợi đấy thì hắn ngọ nguậy… Đúng, Hàn Thu sau cả một buổi tối bất tỉnh giờ ĐÃ TỈNH LẠI!!!! MÀ CÒN VÀO CÁI LÚC KHÔNG MONG ĐỢI NHẤT!!!
Tim Nhi như muốn bay luôn ra khỏi lồng ngực, cô như đang lên dây cót… À không, như đang đóng phim hành động…Cô “bay” ra tắt cái đèn học rồi nhảy lên giường, một tay bịt miệng cái tên đang mở to mắt nhìn cô kia, tay còn lại kéo chăn chùm kín đầu. Vâng, một tư thế không thể “thân mật” hơn. Nếu anh trai cô ấy có thể nhìn xuyên qua chăn, thì cái cảnh này sẽ sốc lắm đây: Hàn Thu như đang ôm Nhi vào lòng nếu nói không