
Cửa phòng học bị khoá lại!
Đây là phòng học của dãy phía Đông, nơi từ lâu chẳng ai bén mảng tới gần. Một cô gái bị khoá trái ở đây thì quỷ không biết, thần không hay.
Lân đi tìm Ơtec, hội trường, giảng đường, thư viện... đều không thấy bóng dáng cô! Hội thảo sắp bắt đầu.
Thậm chí anh đã quay lại giảng đường số bốn, cái giảng đường tăm tối chết tiệt ấy. Nhưng Ơtec không ở đó. Cô đã đi đâu?
Đầu óc Lân ngút ngàn hận khi bắt gặp ý nghĩ cô đang ở cạnh Tín. Nhưng một phần lý trí tỉnh táo giúp anh nhận thấy sự không ổn.
Cô đi tìm tài liệu ư? Tài liệu gì, bài thuyết trình? Chính anh đã tận mắt nhìn cô bỏ nó vào cặp chiều hôm qua, khi họ đọc lại bài cho nhau nghe lần cuối cùng... Có lẽ cô quay lại chỗ phòng học phía Đông. Chỗ yêu thích của hai người. Lân lập tức đi như chạy qua những hành lang vắng lặng. Cửa phòng đóng trong sự ngạc nhiên vô cùng của Lân. Dãy phòng học này từ lâu chẳng ai thèm đóng. Ổ khoá mới cứng, sáng loá như trêu ngươi.
Nếu anh không thể vào trong thì Ơtec cũng đâu thể. Cánh cửa tuy đã cũ nhưng rất chắc chắn, hằn vết thời gian. Lân đi vòng qua ngả khác, cửa sổ hai lớp cũng bị đóng kín, khoá chắc. Tên rảnh rỗi nào mà nghĩ đến đóng phòng học này kỹ lưỡng như thế? Nhưng Lân không bỏ đi ngay. Anh nhìn đống hồ, hai giờ kém. Bài thuyết trình của Ơtec được xếp đầu tiên! Có khi cô ấy đã ở phòng hội thảo rồi!
“Ơtec?” Lân kêu lớn. “Hồng Bì? Em có trong đó không?” Lân đập mạnh vào cánh cửa. Tiếng anh gọi tên cô vang vọng khắp khu nhà.
Tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Có khả năng Ơtec bị khoá trái bên trong không? Ai lại làm cái trò ấy cơ chứ!
“Hồng Bì? Ơtec?” Lân cáu tiết gọi to, cảm thấy thật ngốc vô cùng khi lắng nghe cánh cửa im lặng.
Lân dùng sức mình dộng ầm ầm vào cánh cửa. Hoạ người chết cũng phải sống lại trước âm thanh chói tai đó. Vẫn không có tiếng trả lời.
“Hồng Bì! Anh đây, nếu em có trong đó thì chỉ cần một tiếng động nhỏ... Em có ở đó không Hồng Bì?” Im lặng đằng đẵng triệu năm. Đồng hồ chỉ hai giờ kém vài phút lẻ. Lân bỏ đi.
Ơtec cảm thấy mình bị nắm chặt từ phía sau, một bàn tay dùng vải chặn trước miệng cô.
Trước khi cô kịp thốt lên một lời, thì mụ mị đã kéo đến. Những gì cô nhận thức kịp chỉ là mùi hắc hắc, nồng nồng của... Ơtec ngất đi.
Mộng mị tràn đến.
Phương nghi ngờ khả năng có ai đó biết được chỗ này để mà tìm thấy Nguyễn Dương Hồng Bì, nhưng an toàn vẫn hơn, cô dùng thuốc khoá cái mõm lắm lời của cô ta thì tốt hơn là để cô ta la hét... lỡ có ai ở trong nghe và cứu kịp cô ta thì chẳng hay ho gì! Phương xem xét kế hoạch một lần nữa. Hoàn hảo, như xưa nay vẫn thế cho mọi việc làm của cô,... nhưng con bé vắt mũi chưa sạch, loại tiểu thư giả hiệu ấy dám phá hoại tương lai của Phương, con bé phải trả giá bằng chính tương lai của mình. Phương định làm nó bị thương từ ban sáng, nhưng lại gặp tên sâu máy tính ấy phá bĩnh, may là chúng bận chơi trò hôn hít nên không để ý điều gì khác lạ. Nếu như hắn có đủ não để nghi ngờ và lên tầng hai để kiểm tra thì... nhưng lần này mọi chuyện sẽ đúng kế hoạch! Sẽ chẳng ai phát hiện ra cho đến khi Phương quyết định tha thứ cho con bé... nhưng cô sẽ không thế, ít nhất là trong chiều nay thì không!
Phương nhắm mắt hãi sợ khi nghĩ đến những gì sẽ xảy ra nếu ai đó phát hiện ra việc làm của cô. Nhưng cô không hối hận, bởi vì con bé ấy phải chịu trách nhiệm khi phá hoại giấc mơ của Phương, tu nghiệp theo ngành Y khoa là lựa chọn của Phương từ khi còn nhỏ, cô là niềm tự hào của cả nhà... Vậy mà con bé đó lại dám...
Hãy ngủ đi nhé, công chúa ngủ trong rừng! Đợi xem một trăm năm nữa liệu có hoàng tử nào đến cứu mày nữa không? Phương bỏ đi, tránh xa khỏi nơi đó đề phòng bị ai đó bắt gặp.
Lân chẳng biết phải tìm Ơtec ở đâu nữa, anh đã lục tung cả trường và bệnh viện mà không tìm thấy cô, đành rảo bước đến chỗ tổ chức hội thảo.
Hội thảo vừa bắt đầu. Thầy Thành đang đứng ngoài cửa hội trường. Vừa nhìn thấy Lân, thầy đã giận dữ mắng ngay:
“Em đi đằng nào thế? Hồng Bì đâu? Người ta sắp giới thiệu con bé lên đọc rồi!” Cô ấy vẫn chưa đến ư?
“Thầy đã bảo mọi người tìm hai đứa khắp nơi. Gọi đến nhà thì bảo đã đi rồi. Em không biết hội thảo này quan trọng thế nào không? Hồng Bì đâu?”
“Thầy bảo thầy Quang cho em đọc bài thuyết trình bây giờ đi ạ. Em sẽ đọc đầu tiên, được không thầy?” Lân gấp gáp nói. “Cái gì? Vậy còn Hồng Bì?”
Lân chỉ nói ngắn gọn với thầy Thành, cầm lấy xấp tài liệu của mình, anh bước thẳng vào phòng hội thảo trước khi ông kịp ngăn cản.
Những gì trái tim không để tâm tới thì đôi mắt cũng không nhìn thấy được.
-Ngạn ngữ Nga-
Tích tích... Ơtec cảm thấy đầu mình giống như bị bao vây bởi muôn vàn tinh tú mộng mị. Choáng váng. Cô chìm trong những ảo cảnh phi thực khiến cô muốn vùng tỉnh dậy. Gương mặt lạnh lùng của Lân, giọng nói như băng giá của anh, nụ cười của Lan, cặp áo đồng màu đồng kiểu của họ, những chữ viết tay... tất cả hoà trộn thành một thứ hỗn hợp để bóp nát tim cô. Ơtec muốn vùng vẫy, muốn tránh xa tất cả, nhưng giống như có một thứ mạng nhện chằng chịt bủa vây lấy cô. Thần kinh của cô bị đánh bại, trở nên tê liệt,