
vô dụng...
Tích tích... Cô ấy không có ở đây... Tiếng bước chân Lân quay đi, vang vang trên nền đá, tiếng cười khàn như không của anh... Tích tích...
Hẳn rồi... Nhưng anh ấy đang tắm... Cô có gì có thể nhắn lại? Cô phải thoát khỏi nơi này, cô phải đi khỏi chốn này...
Cô phải tỉnh lại! Tích tích... Nhưng cô không thể...
Phạm Quốc Lân không phải là kẻ không biết suy nghĩ, tình hình này, anh không biết Ơtec đang ở đâu, tại sao cô còn chưa đến. Nhưng hội thảo này nhất định phải tham gia và hoàn thành tốt. Anh trở lại và yêu cầu đổi lượt cho anh với Hồng Bì.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên trong giảng đường lớn, không phải là chỉ tiếng vỗ tay chiếu lệ mà thực sự là sự tán thưởng, khâm phục dành cho anh. Lân có thể thấy thầy Thành đang run rẩy vì vui mừng bên ngoài cửa, nhưng anh không có thời gian mừng cho sự thành công của chính mình. Anh ra ngoài ngay sau khi vừa kết thúc phần của mình.
“Hồng Bì vẫn chưa đến ư?” Lân hỏi không nhằm đặc biệt vào ai. “Chưa.” Một trong số những sinh viên sắp lên thuyết trình trả lời. Anh nhận ra người đó quen quen.
“Lân!” Cô gái nhoẻn miệng chào. “Cậu còn nhớ tớ không? Thu, học cùng với cậu ở chỗ thầy Diệp ấy!” Thầy Diệp của lò luyện thi năm cuối cấp ư!
“Thu, chào cậu.” Lân chẳng có tâm trí lẫn thời gian rảnh rỗi đâu mà nhận người quen lúc này, tuy vậy phép lịch sự không cho anh bỏ đi ngay. Lân định nói một câu gì đó để kết thúc...
“Hoá ra cậu và Hồng Bì đang quen nhau hả? Thế mà gần đây cô ấy mới nói với mình. Cậu có biết hồi cấp hai bọn mình rất thân nhau không?” Thu vui vẻ bắt chuyện, không nhận thấy sự sốt ruột muốn ngắt ngang của Lân.
“Vậy à?” Lân nôn nóng nhìn đồng hồ, chuyện gì có thể xảy đến với Ơtec? Cô ấy đang ở đâu được nhỉ? Ơtec là người có trách nhiệm, hội thảo quan trọng như thế không lẽ cô ấy quên? Calli nói rõ ràng Ơtec đến trường, mà Ơtec chẳng nói dối chị mình bao giờ... “... Ừ! Rất thân đấy, còn hơn cả chị em!” Ơtec có thể thân ai hơn chị em mình sao? Lân nghi ngờ điều đó!
“... Chẳng ngờ cuối cùng hai người lại hẹn hò với nhau. Từ hồi đó Tớ đã trêu Hồng Bì suốt về chuyện cậu ấy tương tư cậu, thậm chí lên cấp ba...”
Những gì Thu nói chỉ lọt một nửa vào đầu óc đang bận rộn suy nghĩ của Lân..., cho đến khi một từ trong số đó níu lấy anh...
Ai tương tư ai cơ?
“... cậu ấy vẫn thích Phạm Quốc Lân cậu đấy. Mình lẽ ra định giới thiệu hai người nhưng cô nàng nhút nhát quá, đáng tiếc nếu không mình đã là bà mối rồi...”
Thu tiếp tục nói, cười gì đó về việc mối lái, nhưng Lân thì thấy tâm trí mình đã bay bổng mất tích rồi. Chỉ một câu của cô đọng lại trong đầu anh, cuộn xoáy, đặc quánh lại thành một đòn giáng của sự thật trớ trêu vào nhận thức Lân. Cô ấy đã thích anh!
Cô đã ở đó, suốt những năm tháng đó của đời anh ư? Hồng Bì, Ơtec, công chúa của anh! Làm thế nào anh không nhận ra cô ấy? Tình yêu của đời anh đã ở đó, chờ đợi anh, cách anh một bức tường lớp học. Có thể tin điều đó không? Số mệnh là con lừa mới để anh gặp cô muộn đến thế! Và tình cảm của cô ấy vẫn dành cho anh sao, từ ngày đó đến nay?
Lân bất giác nắm chặt những khớp ngón tay. Anh quay sang hỏi một trong những anh bạn đến ủng hộ. “Cậu có thấy Tín đâu không?” “Không có, trưa nay có gặp cậu ấy đi tìm cậu..”
Lân đã bỏ rơi vế cuối câu trả lời, anh đi tìm chỗ để điện thoại. Anh gọi điện về nhà Ơtec, cô chưa về. Lân hỏi số những người bạn của cô, không ai biết Ơtec có thể ở đâu.
Nếu có bất kỳ chuyện không may gì đến với Ơtec, Hồng Bì Lân sẽ phát điên. Anh đã thề bảo vệ cô, dù có phải trả giá bằng cả mạng sống.
Nếu trên đời này thực sự có thần thánh, thì hãy nghe lời khẩn cầu của Phạm Quốc Lân này. Anh sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình lấy sự an toàn cho cô. Thậm chí... dù cho anh có phải mất đi tình yêu của cô cũng được, chỉ cần cô vẫn an toàn! Lân dừng lại để suy nghĩ. Khỉ gió, anh cần một cái đầu lạnh, nhưng anh quá lo lắng để có thể bình tĩnh suy xét những nơi Ơtec có thể đang ở, hoặc đang mắc kẹt. Lân lại nhấc máy điện ấn những phím số anh đã thuộc nằm lòng. “Lân?” giọng Tín hỗn độn cảm xúc. “Hồng Bì có ở đó không?” “Hồng Bì? Không, không có. Cô ấy không...”
“Cũng không biết cô ấy có thể ở đâu à?” Lân ngắt ngang. “Không...” “Hồng Bì mất tích rồi...” “Cái g...”
“Nghe này, cậu gọi điện cho ông chú cậu, ông cảnh sát khu vực ấy, hay bất cứ ai có thể, tìm hỏi xem có vụ gì đặc biệt có thể... liên quan đến cô ấy không, liên lạc với bệnh viện nữa, nếu có tai nạn gì...”
“Tớ biết phải làm gì!” Tín đáp ngay. Tìm hiểu, moi móc thông tin là việc của anh. Dù có phải lật tung thành phố anh cũng sẽ làm! Lân im lặng một giây.
“Tốt! có tin gì thì liên lạc với tôi ngay.” Lân dập máy.
Anh lao đi tìm cô.
Còn quá sớm để cảnh sát đồng ý vào cuộc, ông bố già có thể tác động vào việc này không? Lân miên man, điên cuồng suy nghĩ. Hoạt động, hoạt động đi bộ não tệ hại này! Hãy nghĩ lại những nơi cô ấy có thể đến, đi qua. Anh đã tìm sót ở chỗ nào? Có một điểm đáng ngờ nhất! Lân thực sự chạy về phía hành lang dẫn đến dãy phía Đông.
Ơtec mở mắt, không gian mờ ảo... Thoáng chốc, cô không thể định tính nổi... Đây