
!” Mặt hắn biến sắc rùng mình.
“Hoàng thượng! Tiểu Tương Tử… Không! Tô cô nương tỉnh, nàng tỉnh!” Một gã thái y vẻ mặt vui mừng từ trong phòng ngủ chạy đến báo cáo lại tin tức.
Chu Hạo Hi đang muốn vào phòng, Đường Thiệu Tổ đột nhiên một bước tiến lên ngăn lại.
“Ngươi làm gì? !” Hắn ngẩn ra.
“Ta đi vào trước, ngươi không có gặp qua bộ dạng hoàng thúc của ngươi, hắn giống như là điên rồi, cuối cùng chúng ta phải đưa hắn trói lại mới ngăn cản hăn lại đi giết người …!”
“Yên Nhi không phải là hoàng thúc, hoàng thúc vốn tâm đã xấu xa, nhưng nàng là bất đồng. Trong lòng của nàng không có hận, không có tham, cũng có không có mong muốn gì, lòng của nàng rất sạch sẽ, ta không tin nàng có thể giết người với lại nàng lại không có võ công ngươi chớ quên!” Hắn nổi trận lôi đình đẩy bạn tốt ra, bước nhanh đi tới.
Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau, vội vàng cũng theo nhau vào đi.
Bất quá vừa nhìn thấy giai nhân thanh lệ ngồi ở trên giường, mọi người vô cùng sửng sốt. Nàng nhìn không có chút nguy hiểm nào, đôi mắt đẹp trong suốt vô tội, không giải thích được trên nét mặt lại mang theo sự trầm tĩnh động lòng người, thật giống như tiên tử không giống người nhân gian tầm thường.
Vừa thấy được nhiều người xông tới như vậy, Tô Yên Nhi có chút sợ hãi, nhưng thấy nam tử anh tuấn ngồi vào mép giường, nàng vừa cảm thấy khuôn mặt đó mang đến cảm giác an toàn. Nàng chớp đôi mắt đẹp, tựa hồ muốn từ đôi mắt vừa mang theo nỗi vui mừng vừa mang theo sự thâm tình kia giải thích điều gì, đáng tiếc nhìn đến thế nào cũng không ra.
“Ngươi là ai?” Nàng sợ hãi.
Chu Hạo Hi tâm trầm xuống, mặc dù đã có chuẩn bị tâm tư nhưng chính tai nghe được câu này từ trong miệng của nàng nói ra, tim của hắn vẫn bị thương nặng, bỏ mặt thương thế của hắn đau lòng hỏi. “Ngươi thật quên ta?”
Nàng cẩn thận nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, nhưng đột nhiên mày liễu nhăn lại một cái, tay chậm rãi đặt ở hai bên cái trán, “Kỳ quái, ta…ta cũng không biết mình là người nào…?” Nàng hốc mắt đỏ lên, đột nhiên thật sợ hãi, “Ta không biết mình là người nào, tại sao? Ngươi là ai?” Quanh vành mắt của nàng đã nhanh chóng dâng lên giọt lệ.
“Xuỵt! Không nên gấp, không phải sợ, ta ở chỗ này, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì!” Hắn ôm lấy nàng thật chặt.
Nàng nước mắt rơi như mưa, mặc dù không biết hắn là ai nhưng khi dựa vào lồng ngực ôn hoà hiền hậu này nàng một chút cũng không sợ, ngược lại có loại quen thuộc nói không rõ.
“Tổ nãi nãi chúng ta nên đi ra ngoài trước thôi.” Chu Bối Nhi cho rằng bọn họ cần một chỗ, cho nên đoàn người lại đi ra.
Chu Hạo Hi hơi buông nàng ra, đau lòng gạt đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, bắt đầu nói cho nàng biết, nàng là người nào, hắn là ai, mà bọn họ là đôi nam nữ yêu nhau cỡ nào…
Qua một lúc lâu, Chu Hạo Hi mới đi ra ,đã thấy mọi người ân cần hỏi thăm, hắn sâu kín mở miệng.
“Ta có thể đã nói với nàng quá nhiều chuyện, nàng nói đầu của nàng có chút đau, cho nên ta liền để cho nàng ngủ.”
Đường Thiệu Tổ nhìn hắn, “Xin lỗi, mới vừa ngăn trở ngươi, nhưng nàng tỉnh lại phản ứng đúng là cùng lão vương gia rất bất đồng, nàng rất an tĩnh….!”
“Nhưng người nào chắc chắn được nàng lúc nào cũng sẽ trầm tĩnh như lần này?” Hoàng Thái Hậu nói ra nỗi bất an trong lòng, “Không được! Hoàng Thượng, ngươi không thể có Hoàng Hậu như vậy, quá nguy hiểm, vạn nhất ngày nào đó nàng cùng đứa con kia giống nhau… Ai gia càng nghĩ càng sợ, Hoàng Thượng nên đem nàng đưa đi khỏi Càn Thanh cung, tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với nàng ấy.”
“Tổ nãi nãi ta muốn chiếu cố nàng, cũng muốn nàng một lần nữa mà yêu ta!” Hắn ánh mắt kiên định nói, khó nén tiếng thở dài bi thương nói, “Nếu như nàng vẫn không nhớ nổi ta là ai.”
“Hoàng Thượng!” Tạ Vũ Nhân thấy được tấm thâm tình của họ rất muốn giúp nói vài câu nhưng lại ngại Hoàng Thái Hậu vẫn đang ở chỗ này, có mấy lời thật sự không thể nói ra.
Chu Bối Nhi thông tuệ nhanh nhẹn nói. “Tổ nãi nãi ngươi cả ngày này cũng đủ mệt rồi, ta cùng ngươi hồi cung nghỉ ngơi, chuyện của hoàng huynh, hắn tự mình sẽ xử lý tốt.”
“Được rồi!”
Chu Bối Nhi đỡ Hoàng Thái Hậu rời đi, Tạ Vũ Nhân lúc này mới êm tai nói tới, “Ta cũng là môn hạ nửa năm của bắt nương tử, ta biết sư phụ có chọn mua một chút kỳ hoa dị thảo, thậm chí có thói quen sưu tầm dược vật hiếm thấy, có lẽ Cổ Chi sư tỷ sẽ biết đây là thuốc gì cũng nên.”
“Ta hiểu, ta lập tức sai người mang nàng tiến cung.” Chu Hạo Hi đột nhiên nghĩ đến, “Còn có một người khác, cũng có thể biết.”
“La người bên cạnh Vương gia trước kia!” Đường Thiệu Tổ lập tức đoán được.
“Không sai, hắn là nghĩa tử của hoàng thúc, mặc dù nghe nói đã bị đuổi ra vương phủ, nhưng hắn từng là tay phải của hoàng thúc, hẳn là cũng sẽ biết một số chuyện.” Chu Hạo Hi suy nghĩ, “Ta sẽ phái người đi tìm hắn, hiện tại hắn cùng Cổ Chi chính là hy vọng của ta.”
“Ngươi cũng đã mệt mỏi, Yên Nhi cuối cùng đã tỉnh lại, ngươi nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!” Đường Thiệu Tổ vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Hắn cảm tạ nhìn mọi người, sau khi bọn họ khi rời đi, hắn mới trở lại trong phòng, nằm ở bên người Tô Y