
iền đem Thừa Uy thế tử làm ngã ngựa, nhìn thấy mặt mày vị thế tử này xám tro lại, vừa nghênh ngang vừa cười ha ha chế giễu rời đi, hoàn
toàn mặc kệ việc đã làm đối phương bị ngã gẫy chân.
Việc này, tự nhiên cũng liền nháo đến trước mặt hoàng đế. Một bên là
lục đại vương tộc nghèo túng ( sáu vương tộc nghèo nhất), luôn biểu lộ ra phẩm vị thế tử hư danh để giữ thể diện, trong nhà không có lấy một
người làm quan trong triều luôn dựa vào bổng lộc của tước vị hàng năm mà hoàng gia cấp cho để sống; mà phe bên kia là gia tộc Minh gia mà nay
ngay cả hoàng đế cũng phải nhường nhịn ba phần. Hoàn toàn không có gì có thể trì hoãn, hoàng đế quả thực chính là đem phụ thân của thiếu gia gây chuyện kia, thị lang Minh Thận Thành gọi tới nói hai câu. Thậm chí cũng không kêu Minh Thận Thành đem đứa con gây họa kia của hắn đi xin lỗi vị thế tử kia nữa, chỉ để hắn quản thúc con cho tốt, tự đóng cửa nhốt
tại trong nhà, việc này xem như chấm dứt.
Minh Ân Hoa biết phú quý tất sẽ tạo ra sa đọa, nhưng khi nàng nghe
đến sự kiện như vậy, tâm tình vẫn vô cùng khó chịu, đến cả cơm trưa cũng ăn không vào nên ăn qua loa mấy miếng liền sai người thu dọn. Sau khi
dỗ hai hài tử ngủ trưa liền trầm mặc ngồi ở tháp thượng , không nói lời
nào, cũng không đọc sách, lại cũng không buồn ngủ chút nào.
-“Nương nương…”. Minh Thúy đi tới nhỏ giọng kêu một tiếng.
- “Chuyện gì?”. Minh Ân Hoa nhíu mi hỏi.
- “Phu nhân Minh thị lang cầu kiến, đang ở sau cửa cung ạ.“
- “Tại sao lại đột nhiên đến đây? Lúc trước đã đưa bái thiếp rồi sao?”. Minh Ân Hoa hỏi xong, liền đùa cợt nói: “Ta nghĩ là không có đi.”
- “Bái thiếp bây giờ mới đưa tới”. Minh Thúy chỉ vào một tờ bái thiếp xin được gặp trên tay. Sau đó nói: “Cung vệ không dám ngăn cản, nội vụ phủ cũng không dám, liền qua loa ký cho qua, sau đó cho phép thị lang phu nhân tiến đến Minh Hạ Cung.“
- “Thím lại gây ra chuyện gì sao? Nàng ta không phải là đang đắc ý ?”. Khẩu khí tràn ngập sự không kiên nhẫn.
- “Khả năng là vì muốn cầu quan cho thập nhất thiếu gia”. Minh Thúy đoán. Nàng vẫn nhớ rõ thị lang phu nhân đến đây hai lần, đều là vì muốn cho con trai độc nhất thích tác oai tác quái của nàng một chức
quan, muốn nương nương đem tâm nguyện mà Hoàng Thượng ban cho dùng vào
việc này, mặc dù không đạt thành nhưng cũng vẫn chưa buông tha cho. “Nữ quan đưa khách tới nói thần sắc thị lang phu nhân có vẻ lo lắng, tựa hồ không thể không gặp mặt người“
Minh Ân Hoa xoa nhẹ cái trán, Minh Thúy thấy thế, việc vàng đi tới, tinh tế mát xa cho nàng.
- “Người có muốn gặp không ? Nương nương.“
- “Cho nàng ta tiến vào đi. Ta muốn biết nàngta muốn nói cái gì!“
Gặp chủ tử không kiên nhẫn như thế, Minh Thúy gật gật đầu, đi ra phân phó cho nữ quan bên ngoài:
- “Canh ba sau, đem thị lang phu nhân đến bái kiến nương nương. Còn lúc này hầu hạ cho tốt.“
- “Vâng”. Nữ quan lĩnh ý rồi lui xuống.
- “Nương nương, người nhất định phải cứu đường huynh Tĩnh Đại của người!“ .Vừa mới tiến vào, mới bái kiến xong thị lang phu nhân liền khóc lóc kể lể.
- “Tại sao thím lại nói vậy? Đừng khóc, ngồi xuống nói chuyện đi.” Minh Ân Hoa nói thản nhiên.
Được thị nữ giúp đỡ ngồi xuống, thị lang phu nhân hu hu khóc một hồi
lâu, Minh Ân Hoa không đáp lời, hoàn toàn không có cử chỉ khuyên giải
hay an ủi, trong lòng ai oán không thôi rốt cục thanh âm thoáng dừng
lại, nói giọng khàn khàn:
- “Nương nương, Trương Chí Phú kia cũng chính là ca ca của Trương phi thật sự rất quá đáng! Trương phi bất quá chỉ là một sườn phi nho nhỏ, Trương Chí Phú cũng bất quá chỉ là một viên ngoại lang chuyên lo tiếp khách nho nhỏ, thế mà lại dám cưỡi lên trên đầu Minh gia chúng ta! Nương nương, thỉnh người nhất định phải vì Tĩnh Đại làm chủ!“
Minh Ân Hoa chậm rãi lên tiếng:
- “Chỉ là một viên ngoại lang tiếp khách nho nhỏ sao? Chức quan này cũng đủ lớn đi, thím như thế nào có thể khinh thường mệnh quan triều đình như thế, càng không nói đến việc hậu cung tần phi có thể là người để thím có thể dễ dàng kiến nghị như vậy ư?“
- “Nương nương! Minh gia chúng ta nay còn sợ đắc tội với người nào sao?!” Thị lang phu nhân căm giận kêu lên.
- “Lời này của thím không ổn, về sau thỉnh thím trăm ngàn lần đừng nói như vậy nữa”. Minh Ân Hoa giận tái mặt nói.
Thị lang phu nhân sắc mặt càng kém, cho rằng Minh Ân Hoa không nên vô lễ đối với nàng như thế, tức giận đến không nói lời nào, liên tục chải
tóc.
Minh Ân Hoa cũng không để ý tới nàng, bình tĩnh uống trà.
Một hồi lâu sau, thị lang phu nhân nhịn không được :
- “Nương nương, dù sao việc này người phải giúp đỡ. Lúc này Tĩnh Đại vô tội! Hắn bị bọn người Trương phi làm hại, bọn họ đỏ mắt ghen tức với Minh gia chúng ta không phải là chuyện ngày một ngày hai, bọn họ đã sớm muốn hạ gục chúng ta… Tóm lại, đường huynh của người không thể bị đánh một cái tát oan uổng được, công đạo này nhất định phải đòi lại!“
Minh Ân Hoa nghe thím nói từ ngữ mơ hồ, nhưng cũng không nguyện ý tìm hiểu bởi nàng không muốn quan tâm, chỉ lãnh đạm nói:
- “Thời gian giữa trưa, bản cung vừa mới nghe nói, mấy ngày trước đây đường huynh Tĩnh