
o hơn – cao nhất trong ba phẩm vị đứng đầu! Đối với Nhật Diệu hoàng
triều mà nói, có thể nói là tiền lệ đầu tiên, vinh quang này dĩ nhiên
sánh vai cùng với hoàng gia vương tộc, đây là điều mà các công thần khác họ hướng đến nhưng không có quyền hưởng thụ, nhưng Minh gia lại chiếm
được!
Minh gia từ quý tộc chốn quan trường biến thành vương tộc khác họ, do đó đã làm biến đổi cả lịch sử của Nhật Diệu hoàng triều, Tử Quang Đế
chính thức hạ chiếu: ngày sau phàm là những người lập công lớn cho quốc
gia, đều có thể phong tước; làm cho quốc gia mở mang bờ cõi thì ranh
giới mới này sẽ trở thành đất phong cho công thần đó, quyền lợi ở trong
ấp giống như quyền lợi mà hoàng gia hưởng dụng. Điều này khiến cho cả
trong và ngoài nước ồ lên kinh hãi, đồng thời cũng làm cho các tướng
sĩ nhiều năm phòng thủ, bảo vệ quốc gia ở các biên giới lạnh lẽo phấn
chấn hơn, nhiệt tình hơn rất nhiều . Tuy rằng việc phong tước còn chờ tả hữu phó tướng, trung thư làm, cùng thị trung đẳng quan nhất phẩm thảo
luận rồi hoàn thiện, nhưng có Minh gia làm tiên phong ở phía trước, nếu
ngày sau có công tích giống như vậy,có thể có được bao nhiêu vinh quang, là điều có thể thấy được!
Mọi người đều đoán rằng vị hoàng hậu thứ ba của Nhật Diệu hoàng triều sắp sửa xuất hiện!
Không phải vì nàng có công lớn đối với quốc gia, hay vì quốc gia xã
tắc lập công tích, mà do chính trị bắt buộc, giúp nàng đi đến hậu vị.
Lợi dụng hoặc mượn sức, phòng phản hoặc tưởng thưởng, Minh Ân Hoa đều sẽ được Tử Quang Đế lập làm hoàng hậu, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ,
cùng hoàng đế thống trị Nhật Diệu hoàng triều.
Lập hoàng hậu là đại biểu cho việc được hoàng đế uỷ quyền. Hoàng hậu
có địa vị cực cao, không chỉ có thể thống trị hậu cung, mà còn có thể
tham dự công chuyện quốc gia, có quyền được nghe báo cáo, cũng có
quyền đưa ra đề nghị. Cho nên lịch đại hoàng đế đều không dễ dàng lập
hậu, triều thần cũng không dám lớn mật đưa ra đề nghị.
Bất quá vì thời thế cho phép, Tử Quang Đế thế nào cũng phải lập ra
một vị hoàng hậu, không lập mới là việc không thể . Mà tựa hồ hoàng đế
cũng không kháng cự việc này mà còn đang cố tình làm như vậy.
Tháng sáu hoàng đế tổ chức Thiên Hà yến, khâm định Minh Ân Hoa làm
chủ sự, Vịnh Đông Cung, Kim Thu Cung cùng tham gia góp sức. Không chỉ là muốn chọn tân phi gia nhập đại tiệc của hoàng gia, còn là muốn chiêu
đãi long trọng quốc chủ cùng công chúa của Nội Hải Quốc, trừ bỏ ký kết
kết làm huynh đệ liên bang, cũng là muốn bàn luận về việc phân chia
chiến lợi phẩm. Ngoài việc phân phối lại lãnh thổ nơi hải vực, nghe nói
hai quốc gia còn sắp tổ chức đám hỏi, không ngoài ý muốn, đệ nhất mỹ
nhân Hải Cơ công chúa của Nội Hải Quốc, sẽ tiến nhập làm chủ Tàng Đông
Cung.
Nếu Nội Hải Quốc đã đưa đệ nhất mỹ nhân tiến vào hậu cung, đường
đường là Nhật Diệu hoàng triều làm sao có thể để thua kém như vậy? Vì
thế chúng gia đại thần thừa dịp này, luôn tìm kiếm mỹ nhân ở xung quanh, nhân dịp phóng thích các cung nữ lớn tuổi (hai mươi lăm tuổi) ba năm
một lần, rồi bổ sung tân cung nữ, đem hơn mười nữ tử trong dân gian có
gia thế thân gia trong sạch, dung mạo mỹ lệ tiến vào. Cho dù đã có hai
mươi người tiến vào từ đợt tuyển tú nữ, nhưng các nàng đó chỉ là các
giai nhân thanh tú, không có nửa phần tuyệt sắc, nhan sắc như vậy, các
cung nữ bên trong cung cũng đạt tới được .
Trong một khoảng thời gian ngắn, tại nơi xét tuyển cung nữ để đưa vào hậu cung, giai nhân như nước, đẹp không sao tả xiết, làm cho bọn thị vệ ngày thường vẫn luôn tuần tra hậu cung tâm trí nhộn nhạo, luôn tranh
đoạt cơ hội tiến nhập hậu cung để tuần tra, tất cả là để được xem một
cái liếc mắt của mỹ nữ.
Đắc thế Minh gia, nhất thời nổi bật không có gia thế nào có thể sánh bằng, tuy rằng tộc trưởng của Minh Gia luôn tu thân, tự hạn chế, đối
với đệ tử của bổn gia trông giữ thập phần nghiêm khắc nhưng cho tới bây
giờ phú quý dưỡng hoàn khố (giàu sang sinh ra sự hư hỏng, nhàn cư vi
bất thiện), đây là việc mà dù có cố như thế nào cũng không thể khống
chế được. Quan phủ luôn e ngại cho thế lực của Minh gia, nên đối với
tác phong không thể tán thưởng của các đệ tử Minh gia luôn mắt nhắm mắt
mở, tự nhiên cũng đã góp phần cổ vũ khí diễm này, làm số lượng người tác oai tác quái ngày càng tăng, không người dám quản, cũng không có người
nào dám bẩm báo trước mặt gia chủ Minh gia.
Tư vị ngoài vòng pháp luật, vô pháp vô thiên tốt đẹp như thế quả thực khoái hoạt giống như thần tiên. Nhóm thiếu gia có thân phận cao quý mà
chơi bời lêu lổng tại Minh gia, ở nếm mùi hưởng lạc sau đương nhiên đã
học xong câu mà bất cứ trẻ hư nào cũng sẽ lấy làm danh ngôn: “Vương pháp? Thiếu gia ta chính là vương pháp!“
Cưỡi ngựa chương đài cường thưởng danh kỹ, dưỡng điểu đấu cẩu công
nhiên tụ đổ (công khai bài bạc, tổ chức đá gà, chó,…); vì một chuyện nho nhỏ, sẵn sàng ẩu đả với người khác mà hoàn toàn không nói lý lẽ. Sau lá gan còn lớn hơn nữa , ngay cả viên quan mang họ “Thiên” của vương tộc
cũng không xem ra gì, cư nhiên vì cãi vã nhỏ mà ở ban ngày trước mắt bao người l