
chuyển nguy thành an, haiz, nhưng, lúc này Lam Điệp Nhi coi như là xông vào đại họa động trời rồi, vì Lam Điệp Nhi đắc tội cũng không phải chỉ một mình Tử Thừa tướng, mà là cả những người ủng hộ Tử thừa tướng nữa, còn thêm người đứng phía sau Tử thừa tướng là Đại hoàng tử kia!
Hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu đang suy nghĩ hay là để Lam Điệp Nhi làm phi tử của mình, ít nhất trong hậu cung tranh đấu Bạch Nguyệt Diệu còn có thể bảo vệ nàng, nhưng nếu tranh đấu trong triều đình thì...
Bạch Nguyệt Diệu nhìn Đại hoàng tử trước mắt, nhất thời hạ quyết tâm, nếu đến thời điểm tất yếu, Bạch Nguyệt Diệu sẽ chính thức tuyên chiến với Đại hoàng tử để bảo vệ Lam Điệp Nhi...
“Có sao? Sao đệ không cảm thấy? Đệ không chú ý đến kim khoa Trạng nguyên kia lắm.” Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt Nhìn Bạch Nhật Uyên, hắn chỉ có thể giả bộ không quen Lam Điệp Nhi, nếu không nếu Bạch Nhật Uyên sẽ biết Lam Điệp Nhi có vị trí quan trọng như thế nào với Bạch Nguyệt Diệu, dù sao cũng sẽ khiến Lam Điệp Nhi phiền phức hơn.
Haiz, Lam Điệp Nhi huyên náo ra làm quan triều đình có thể nói là mang đến phiền toái rất lớn cho Bạch Nguyệt Diệu, rất có thể ngày sau Bạch Nguyệt Diệu sẽ vì Lam Điệp Nhi mà hủy đi tất cả kế hoạch của mình, cũng rất có thể, Lam Điệp Nhi sẽ trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu hoàn thành dã tâm của hắn.
Nhưng trước mắt xem ra, Lam Điệp Nhi sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời Bạch Nguyệt Diệu đâu.
Một mình ta ngồi trong lương đình, nhìn ngự hoa viên trong hoàng cung, haiz, thật chân thật, thật hùng vĩ, người đứng đầu thiên hạ biết hưởng thụ là như vầy đây.
“Lam cô nương.” Lúc này Bạch Tinh Ngân đi vào trong lương đình, ngồi bên cạnh ta: “Nàng ở Huyện Bạch Thanh sống không tệ, vì sao phải tới đây?”
Bạch Tinh Ngân có ý gì? Sao hắn biết cuộc sống ở Huyện Bạch Thanh không tệ? Chẳng lẽ hắn bảo ta tới Huyện Bạch Thanh là vì hắn đã an bài tất cả ở Huyện Bạch Thanh cho ta? Nhưng... Ta không tới Huyện Bạch Thanh mà, ta ở Huyện Bạch Tùng, nếu vậy túi bạc trong ngôi miếu đổ nát đó cũng không phải của hắn.
“Ta đi lầm đường, tới Huyện Bạch Tùng...”
Ta lúng túng nói với Bạch Tinh Ngân, hắn vừa nghe xong trong mắt nhất thời tràn đầy ngạc nhiên. Sau đó kích động hai tay nắm lấy tay của ta: “Sao nàng lại sống ở Huyện Bạch Tùng?” Hắn kích động hỏi ta xong, mới chú ý tới hai tay của hắn nắm lấy tay ta, đầu tiên hắn có chút lúng túng sau đó rút hai tay về.
“Ta đem ngựa huynh cho bán đi, sau đó đến tiệm gạo làm thuê” Ta cảm thấy lời nói của ta không có chỗ nào thương tâm cả, nhưng ta vừa nói xong Bạch Tinh Ngân lại lộ vẻ thương tâm, chẳng lẽ hắn cảm thấy ta ở Huyện Bạch Tùng chịu khổ? Hắn lương thiện tới mức vì chuyện này mà buồn ư?: “Ha ha, Tam hoàng tử, thật ra thì ta sống ở Huyện Bạch Tùng rất tốt, cơm ngày ba bữa đều no, hơn nữa còn có ngói che đầu.” Quan trọng nhất là, còn có Huyễn Ngâm Phong dạy ta tập võ, câu nói tiếp theo ta không nói ra, vì ta không muốn cho bất cứ người nào biết về hiệp khách thần bí Huyễn Ngâm Phong, lần trước vì ta kích động trước mặt Bạch Nguyệt Diệu đã nói ra tên của Huyễn Ngâm Phong, cho nên sau này ta nhất định sẽ đem Huyễn Ngâm Phong, người này chôn sâu trong lòng ta.
Lời ta vừa nói xong, Bạch Tinh Ngân thở dài, vẻ mặt vốn là thương hại cũng hòa hoãn đi: “Nhưng, dù sao nàng cũng là nữ tử, cho nên mang thước...” Hắn không nói tiếp, mà ánh mắt bắt gặp ánh mắt của ta, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.
“Ha ha, Tam hoàng tử quá lo lắng rồi, ở quê hương của ta, chuyện nam tử có thể làm nữ tử cũng có thể làm, cũng giống như việc làm quan, quê của ta có rất nhiều nữ tử cống hiến cho chính trị, lời nói bất phàm muốn nói cứ nói..., cho nên ta muốn làm quan đơn giản chỉ là hi vọng có thể thay đổi truyền thống của đất nước phong kiến này, nữ tử không cho ra đường không khỏi quá mức hoang đường rồi!” Ta không biết ta nói xong những lời này Bạch Tinh Ngân có tức giận hay không, vì dù sao đây cũng là quốc gia mà cha hắn cai quản, ta bất mãn với triều đình, khác gì bất mãn với cha của hắn, nhưng ta chú ý tới Bạch Tinh Ngân, hắn lại không tức giận vì lời ta nói, mà là thở dài.
“Có thể ở quê hương của Lam cô nương đối với nữ tử quản thúc rất phóng khoáng, hoặc có thể nói Vân Long quốc có quá nhiều chỗ sơ hở, nhưng, ta tin tưởng sau này Nhị hoàng huynh nhất định sẽ có thể đem quốc gia này thay đổi thành phồn vinh thịnh vượng, cho nên Lam cô nương, nàng hãy từ quan đi...” Bạch Tinh Ngân nói xong, ta cảm thấy lòng của ta càng thêm lạnh, hắn hết lần này tới lần khác giúp ta, hết lần này tới lần khác thay ta giải vây, nhưng lời hắn nói so với Bạch Nguyệt Diệu đều giống nhau? Vốn biết ta là con gái chỉ có mấy người, ta không cầu Bạch Nguyệt Diệu ủng hộ ta, nhưng tại sao Bạch Tinh Ngân cũng không ủng hộ ta? Chẳng lẽ Lam Điệp Nhi ta ở cổ đại thật không thể lăn lộn tiếp nữa rồi? Thờ ơ, dù không ai ủng hộ ta, ta cũng muốn kiên trì bước đi trên con đường của mình!
“Tam hoàng tử, ta sẽ không từ quan đâu.” Lời của ta rất kiên định, không có một chút dao động nào.
“Lam cô nương, cô đắc tội với Tử Thừa tướng, sau này nhất định sẽ không đ