Old school Swatch Watches
Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3215445

Bình chọn: 9.00/10/1544 lượt.

Trần trước sau vẫn chưa chịu buông ra.

“Ngoại thần muốn gặp đại hoàng tử, không biết có gì bất tiện hay không?” Bùi Nhược Trần nhận thấy vẻ khác thường của nàng, vốn định tránh né, dừng một chút lại mắt nhắm mắt mở, thản nhiên hỏi.

“Ngươi là cậu của Thiên An, đương nhiên được gặp.” Y Lâm cười nói, quay đầu gọi vào trong: “Nhũ mẫu, bế điện hạ lại đây.”

Nhũ mẫu nhanh chóng bế Hạ Lan Thiên An đến. Bùi Nhược Trần nhìn thấy đứa bé, nét mặt vốn bình tĩnh bỗng nhiên tràn đầy nhu tình. Hắn vươn cánh tay ra ôm lấy Thiên An, vô ý cũng giãy tay Y Lâm ra.

Y Lâm thấy vậy cũng không cảm thấy buồn phiền là bao. Nét mặt ôn nhu của Bùi Nhược Trần lúc này khiến tim nàng đập thình thịch. Thậm chí nàng còn có chút ghen tỵ với Hạ Lan Thiên An.

“Gần đây Thiên An thế nào? Có khóc không? Có ngoan không?” Bùi Nhược Trần chuyển hướng qua Nhũ mẫu, tha thiết hỏi.

Nhũ mẫu nhất nhất trả lời mọi câu hỏi.

Y Lâm đi qua, đưa tay nựng nựng Thiên An, ngửa mặt nói: “Thiên An của chúng ta rất ngoan, không khóc cũng không quậy. Hàng ngày đều im lặng ngủ ngon.”

Lúc nói câu này, Y Lâm đứng rất gần Bùi Nhược Trần. Y Lâm đột nhiên có một ảo giác rất kỳ quái: Thiên An là con của nàng và Bùi Nhược Trần. Hiện tại, cả nhà ba người họ đang tận hưởng nhạc thú thiên luân.

Ảo giác này làm cho trong lòng Y lâm dâng lên một niềm hạnh phúc kỳ lạ.

Đang nghĩ ngợi, Bùi Nhược Trần đột nhiên đưa Hạ Lan Thiên An cho nhũ mẫu đứng bên cạnh, sau đó phất tung áo bào, nhanh nhẹn quỳ xuống trước mặt Y Lâm.

Y Lâm vô cùng sửng sốt, đang không biết nói gì thì Bùi Nhược Trần đã ngửa mặt nhìn nàng, nói rành mạch từng tiếng: “Lâm Phi nương nương, nương nương có muốn làm thái hậu không? Có muốn trở thành thái hậu trẻ tuổi nhất, quyền thế nhất Thiên Triều hay không?”

Y Lâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết trả lời như thế nào.

“Nhận Thiên An làm con, dìu nó đăng cơ, thái hậu buông rèm chấp chính. Lâm Phi nương nương, nương nương có đồng ý trở thành nữ nhân quyền thế nhất trong lịch sử Thiên Triều hay không?” Giọng nói của Bùi Nhược Trần có điểm mê hoặc.

Sau khi trải qua rung động lúc ban đầu, Y Lâm rụt rè nói: “Ta không biết gì về chính sự…”

“Thần sẽ giúp nương nương. Thần sẽ đối đãi với Thiên An như đối với con ruột của mình, tất nhiên cũng sẽ đối đãi với nương nương như người một nhà.” Bùi Nhược Trần nói, chắc như đinh đóng cột.

Y Lâm hơi choáng váng.

Nàng lại nhớ đến ảo giác vừa rồi: Cả nhà ba người bọn họ đứng trên đỉnh cao nhất của Thiên Triều, tận hưởng thiên luân.

Có lẽ về sau, nàng cùng Bùi Nhược Trần còn có thể có con chung. Đến lúc đó…

Y Lâm suy nghĩ miên man, trong lòng đã bị dã tâm khuấy động. Nàng thở sâu vài lần, sau đó ngồi chồm hổm xuống trước mặt Bùi Nhược Trần, dùng giọng nói run rẩy nói: “Nói cho ta biết, phải làm như thế nào?”

Bùi Nhược Trần vốn muốn cười, nhưng không hiểu vì sao lại không cười nổi.

Diễn cảm của Y Lâm lúc này cực kỳ giống một người. Hắn đột nhiên cảm thấy phiền muộn, nhưng rốt cuộc vẫn không dừng lại được.

“Lâm Phi nương nương phải làm chính là…”

Lâm Cung yên tĩnh an bình. Không ai biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

***

Hạ Lan Du chạy thẳng vào hậu cung. Nàng vốn định đi tìm Hạ Lan Thuần nhưng nhớ đến nhị ca, tam ca cùng thái hậu chết một cách oan ức, trong lòng Hạ Lan Du lại sợ hãi. Nàng bèn chuyển hướng, lập tức chạy đến Tú Cung.

Bất kể thế nào, cứ tìm Dung Tú thương lượng trước vậy. Hạ Lan Du chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy. Nàng cần tìm cho mình một đồng minh.

Một người cũng giống như nàng, cần phải lựa chọn giữa bệ hạ và người thân.

Mấy ngày nay, nàng vẫn bị Bùi Nhược Trần giam lỏng trong phủ, cho nên cũng không biết chuyện của Dung Vô Hồi.

Trên đường đi đến Tú Cung cũng không gặp phải nhiều thủ vệ. Chỗ ở của hoàng hậu nhìn từ xa xa đã thấy tiêu điều rơi rụng. Rõ ràng đang là mùa xuân, nhưng trước cung điện lại không có lấy một màu xanh biếc.

Đến trước cửa Tú Cung, Hạ Lan Du mới đụng phải một cung nữ. Nhìn thấy Hạ Lan Du, cung nữ kia vội vàng cuống quít ngăn nàng lại: “Bệ hạ đang ở bên trong.”

Hạ Lan Du giật mình, sau đó đột nhiên khóc lóc om sòm, dùng tư thế và giọng điệu công chúa lớn tiếng trách mắng: “Ta là công chúa, bệ hạ là đại ca của ta. Ta muốn đi vào, tiểu nô tài ngươi lại dám ngăn cản ta!”

Cung nữ kia bị dọa đến thất hồn bạt vía. Nàng vốn cũng chỉ là một tiểu nha đầu vô danh trong Tú Cung, thật sự không biết cách ứng phó quyền quý, chỉ đành cúi đầu không nói.

Hạ Lan Du vừa tức thế rào rạt trừng mắt nhìn nàng, vừa sải bước đi vào.

Nhưng vừa đi tới ngoài điện, nàng không tự chủ được bước chậm lại, nhẹ nhàng lén nhìn vào trong.

Bệ hạ ở bên trong, chẳng phải có nghĩa là Dung Tú đã nói gì đó rồi sao?

Nếu Dung Tú đã nói ra tất cả, nàng không cần vào trong đó nữa mà hẳn là phải lập tức về nhà. Về nhà cùng Bùi Nhược Trần, cùng hắn đi hết đoạn hành trình dã tâm của hắn.

Hạ Lan Du đã quyết định xong, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hẳn.

Nàng cảm thấy mình cũng có thể ứng phó với các loại tình huống.

Lại đi tiếp vài bước, nhanh chóng tiếp cận nội cung, Hạ Lan Du mơ hồ nghe thấy tiếng nói chu