
dùng đá lấp kín cửa động lại.
Bên ngoài Phật đường, Bùi Nhược Trần nhìn trận đại hỏa càng ngàng càng mãnh liệt, ánh lửa chiếu đỏ bừng cả một vùng trời. Khuôn mặt tuấn tú không hề có chút diễn cảm nào. Ngoại trừ trong ánh mắt tràn ngập bóng lửa, còn lại, chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
Phật đường, rốt cuộc sụp đổ.
“Oanh” một tiếng, bốc lên vô số đốm lửa cùng tro bụi.
“Dập tắt lửa.” Bùi Nhược Trần thản nhiên nhìn đám cháy đã sập thành đất bằng, lại đợi một lát sau mới truyền đạt mệnh lệnh dập tắt lửa.
Câu lệnh vừa dứt, lập tức có một đám thái giám cầm thùng nước nối đuôi nhau mà vào, sắp xếp hàng đội. Một đám luân phiên tưới nước vào đám cháy, giống như đang chấp hành một loại nghi thức vậy.
Chờ đến khi một chút đốm lửa cuối cùng đã bị nước lạnh dập tắt, Bùi Nhược Trần đạp từng bước đi về phía trước, sơ sơ nhìn qua toàn trường.
Hắn thấy dưới những cột than gỗ lộ ra bộ phận hài cốt, có vẻ là, đại khái là đầu lâu.
Đã cháy sạch cháy đen, nhìn thấy mà thê lương.
“Sai người rửa sạch hài cốt của bọn họ đi.” Hạ Lan Thuần không biết xuất hiện ở phía sau Bùi Nhược Trần từ khi nào, thần sắc âm trầm, giọng điệu thản nhiên. “Tìm ra thi thể của Thái hậu, an tang trọng thể.”
“Vâng.” Bùi Nhược Trần thấp giọng đáp lời, cũng không quay đầu lại.
Bóng tối sau lưng đột nhiên sáng ngời, Hạ Lan Thuần đã rời đi rồi.
Bùi Nhược Trần mới vừa rồi hơi hơi cứng ngắc, cũng theo lúc Hạ Lan Thuần rời đi mà khôi phục lại thoải mái.
Bốn bộ hài cốt đã được nhặt nhặn từ trong biển lửa mang ra ngoài, đủ ba bộ nam thi và một bộ nữ thi.
Tin tức Thái hậu qua đời cũng được tuyên bố ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm cũng chính thức bị xóa tên khỏi cuộc sống này. Tuyên bố ra ngoài, chỉ nói Phật đường phát hỏa, cứu viện không kịp, cả ba người bất hạnh qua đời.
Lý do thoái thác này không khiến người nào hoài nghi. Cũng vì lúc Phật đường phát hỏa, khói đặc cuồn cuộn, từ tường đỏ ngói xanh nơi hoàng cung lan tràn ra ngoài, tràn ngập những con phố lớn nhỏ.
Trên đường cái, Y Nhân cùng Dịch Kiếm đồng thời dừng bước.
“Trong cung hình như bị cháy.” Y Nhân nhìn khói lửa bốc lên giữa không trung, lẩm bẩm.
Thần sắc Dịch Kiếm khẽ biến, chỉ ngại cho Y Nhân nên vẫn cố gắng bảo trì trấn tĩnh, “Có lẽ trong cung đang đốt thứ gì đó.”
Cách giải thích này, e rằng cả Dịch Kiếm cũng không thể tin.
Gần đây tuy thời tiết khô ráo, nhưng mấy ngày trước đây cũng đã đổ mấy trận mưa, không có khả năng vô duyên vô cớ phát hỏa.
Vương gia lại vừa mới vào cung hôm nay, hơn nữa, bệnh tình của Thái hậu cũng rất trầm trọng. Trận hỏa hoạn này, rất có vấn đề.
Dịch Kiếm nhịn thật lâu mới không khiến cho nỗi lo lắng trồi lên nét mặt.
Phượng tiên sinh cùng đi với Vương gia. Phượng tiên sinh luôn luôn thần cơ diệu toán, lúc này đây, cũng có thể biến nguy thành an chứ nhỉ.
Hắn chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.
“A Tuyết ở bên trong.” Y Nhân còn nói một câu.
Dịch Kiếm giật mình, thấp thỏm ‘Ừm’ một tiếng.
Y Nhân không lên tiếng nữa, nhưng cũng không đi tiếp. Cô chăm chú nhìn những luồng khói nhẹ liên tiếp bị gió thổi tới, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt to tròn chớp cũng không chớp, giống như chỉ cần thông qua những luồng khói nhẹ lượn lờ là có thể chứng kiến được hoàn cảnh trong thâm cung.
“Vương phi, đi thôi.” Dịch Kiếm đột nhiên trở nên lo lắng. Vẻ mặt Y Nhân lúc này khiến hắn vô cùng lo lắng.
Cô cũng không có nhiều lắm biểu hiện khó sống hoặc là lo lắng, chỉ là đặc biệt chuyên chú. Chuyên chú nhìn bức tường hoàng cung rộng rãi. Chuyên chú nhìn màn khói lửa càng ngày càng giảm. Đôi môi mọng cứ mím chặt, tạo nên một cảm giác quật cường.
Khói lửa rốt cuộc cũng bắt đầu tiên tán, người trong cung đang cứu hỏa.
Dịch Kiếm hơi hơi thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh, lòng Dịch Kiếm lại bị kéo căng lên.
Trong cung truyền ra một tràng tiếng chuông đồng.
Đó là tang âm.
Là tang âm Thái hậu qua đời.
Đại hỏa vừa mới tắt đã vang lên âm thanh như vậy, Dịch Kiếm cảm giác sâu sắc sự mơ hồ.
Đôi mắt của Y Nhân rốt cuộc cũng chớp động, lông mi khẽ run, hốc mắt không hiểu sao đã thấy ươn ướt.
Trên đường cái còn có rất nhiều người, đều đang nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông đột nhiên vang thẳng đến phía chân trời. Trước tiên họ im lặng, sau đó là một trận xì xào bàn tán.
Thái hậu bị bệnh đã lâu, đột nhiên mất, cũng sẽ không làm cho người nào cảm thấy giật mình.
Huống chi, đối vối đại đa số người dân Thiên Triều, Thái hậu chỉ là một ký hiệu. Bà chưa từng nắm giữ địa vị chính trị gì trọng yếu. Qua đời, tuy là quốc tang, nhưng đối với người đời cũng không gây mấy xúc động.
Người qua lại trên đường khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh.
Y Nhân vẫn không nhúc nhích, vẫn đang đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn dãy tường hoàng cung cao cao trước mặt.
Sau đó, cửa cung bên cạnh đột nhiên mở rộng ra.
Một thái giám mặc cẩm y giơ cờ tang trắng phi ngựa mà ra. Đó là quan chức truyền lệnh của triều đình. Chỉ khi nào Thiên Triều có sự kiện gì lớn, hoặc là chiến trường thắng bại hoặc là ban bố pháp lệnh, hoặc là quan chức chịu phận bất hạnh hoặc là người trong hoàng tộc mất đi, đều c