
ết cháy sao?”
Phượng Cửu nhìn trời, bộ dáng vẫn nhàn tản như trước.
Hạ Lan Khâm bận ứng phó với thế công ngày càng hung hiểm. Thế lửa như gió lốc, quét đến chỗ bọn hắn. Một góc xa xa của Phật đường đã đổ sập xuống, thỉnh thoảng rớt xuống mấy cây cột gỗ, nện trên mặt đất, bắn ra một vùng hoa lửa.
“Phượng tiên sinh, đắc tội!” Hạ Lan Tuyết không thể chờ được nữa, đang định đưa tay ra điểm huyệt đạo của hắn, cưỡng chế hắn ra ngoài. Nào ngờ ngón tay của anh còn chưa chạm đến Phượng Cửu thì đã nghe được một tiếng cười thanh thúy, “Tiểu Cửu, ngươi còn sống không vậy?”
Âm thanh kia sang sảng phóng khoáng, làm cho ba người đang bị khói đặc làm nghẹn họng cũng đều thanh tỉnh tinh thần. Nhưng ở phía trước tràn ngập khói lửa, không tài nào nhìn rõ được người vừa nói.
“Ta nói này Phượng Thất tiểu thư, nơi này sắp sụp rồi, ngươi sống đủ nhưng ta còn chưa sống đủ đâu. Nếu bọn hắn đều đã chết hết cả thì chúng ta liền mau chóng chuồn đi thôi.” Trong màn khói lửa dày đặc lại vang lên giọng nói của người khác.
Hạ Lan Tuyết nghe có vẻ quen tai, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên ý thức được: Chính là Lưu Trục Phong!
“Chuồn cái gì mà chuồn! Chẳng lẽ ngươi muốn lập tức trả tiền?” Phượng Thất không khách khí uy hiếp một câu. Ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân.
Khói đen vẫn còn đậm đặc như trước, Phượng Thất từ trong màn khói lửa chậm rãi xuất hiện. Hạ Lan Khâm nheo hai tròng mắt, cảnh giác nhìn người vừa tới. Nhưng khi Phượng Thất thật sự xuất hiện trước mặt hắn, Hạ Lan Khâm lại ngẩn người: Nữ tử trước mặt tựa như một cơn gió lanh lẹ lướt trên cánh đồng bát ngát.
Thần thái vút bay như vậy, tư thế oai hung bừng bừng như vậy, mặt mày rộng rãi anh tuấn, không tính là tuyệt mỹ nhưng lại có mị lực khiến người ta nhìn vào cảm thấy chói mắt.
“Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy bọn hắn, Phượng Thất cười một tiếng, lập tức đi đến chỗ Phượng Cửu.
“Bây giờ thì không sao rồi, nếu tỷ mà đến muộn một khắc thì đệ đã bị Vương gia điểm huyệt, tha ra ngoài làm lá chắn tên rồi.” Phượng Cửu cười cười, nhìn thoáng qua Hạ Lan Tuyết.
Vừa vặn Hạ Lan Tuyết lại bị một cơn gió thổi đến một luồng khói đặc, anh nhân thể che miệng lại, ho khan vài tiếng.
“Các ngươi là…” Hạ Lan Khâm nghi hoặc nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện. Không biết vì sao, giọng nói có vẻ mềm mại hiền lành hơn thường ngày rất nhiều.
“Ta là tỷ tỷ của hắn.” Phượng Thất bá cổ Phượng Cửu, cực kỳ trong trẻo đáp lời.
Phượng Cửu cười khổ.
“Ta nói này, có thể ra khỏi đây xong rồi mới ôn chuyện được không? Nơi này sắp sập rồi!” Lại một bóng người từ trong màn khói đặc đi ra, hổn hển thúc giục. “Chẳng phải ta chỉ thiếu ngươi mấy vạn lượng bạc thôi sao? Có cần phải lâm vào cửu tử nhất sinh thế này không?”
Hạ Lan Khâm thấy người vừa đến dám nói năng không hề khách khí như thế với Phượng Thất, trong lòng bất mãn, trường kiếm vung lên ngăn ở giữa hai người, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử kia người đầy bụi đất, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh anh, hẹp dài như đường kẻ. Quần áo lùng thùng suy sụp, lại còn vô cùng dơ bẩn. Nhìn cũng thấy là không giống người tốt.
“Không dám, Lưu Trục Phong.” Lưu Trục Phong chắp tay, tùy ý báo danh tính. Sau đó lôi kéo Phượng Thất rồi sải bước đi vào màn khói đen mù, “Ai muốn giữ mạng sống thì đi theo ta.”
Hạ Lan Khâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn theo bóng lưng của Lưu Trục Phong, trong lòng khiếp sợ, không biết phải hình dung như thế nào.
Lưu Trục Phong là một trong những người mà hắn bội phục. Trong ý thức của Hạ Lan Khâm, Lưu Trục Phong tuyệt đối thuộc loại công tử giấu nghề , tao nhã tuyệt thế. Nào biết người thật ngoài đời lại có đức hạnh đến như vậy!
Hắn thật sự là Lưu Trục Phong sao? Thật sự là nhân vật truyền kỳ đã một mình bảo vệ Lưu Viên, thong dong cười nói vẫn có thể đẩy lui mười vạn quân địch – Lưu Trục Phong đó sao?
Hạ Lan Tuyết ôm lấy Thái hậu, giống như thấy rõ được suy nghĩ trong lòng của Hạ Lan Khâm, lúc đi qua bên người Hạ Lan Khâm, anh thấp giọng thở dài: “Hắn thật sự là Lưu Trục Phong.”
Những lời này, quả thật đã đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của Hạ Lan Khâm.
Cảm giác này, quả thật so với việc phải ăn quả chiến bại còn khó chịu hơn nhiều.
Lưu Trục Phong phía trước vẫn không biết mình đã lại một lần nữa huỷ diệt thành công một trái tim hâm mộ siêu cấp, tiếp tục gào to: “Lại nói tiếp, hoàng cung Thiên Triều không phòng thủ chặt chẽ bằng Băng Quốc. Trình độ này, rất dễ dàng bị người ta lẻn vào. Các ngươi sau này phải chú ý nhiều hơn. Đương nhiên, cũng có thể mời ta đến hỗ trợ cải tạo. Ta thu phí không cao, chỉ ba trăm triệu lượng bạc thôi…”
Hạ Lan Khâm trầm mặc theo sát phía sau, không nói gì, thật sự không nói gì.
Khi đến gần, bọn họ mới hốt hoảng. Chỗ bọn Phượng Thất đi vào, chính giữa Phật đường có một đại động vừa đủ cho một người đi qua, cũng không biết đã được tạo ra từ khi nào.
Đợi khi mọi người tiến vào động rồi, mới phát hiện không gian bên dưới có vẻ rộng rãi. Bên trong còn có ba người có vẻ là gia đinh, đứng chờ. Thấy bọn họ đi vào, lập tức có hai người khiêng bốn thi thể đi lên, chỉ chốc lát sau lại đi trở về,