
a Long Kỳ rồi, giả làm phu nhân của hắn, nhất định phải nhìn
đồng nhất với hắn mới được.
Sau khi Lãnh Phù ra ngoài, tôi mặc bộ
quần áo này vào, để ý vấn kiểu tóc, trong gương lộ ra một vị tiểu phu
nhân hoa lệ. Người xưa có quy định, phụ nữ xây dựng gia đình nhất định
phải vấn tốc lên. Tôi tay không khéo, chỉ dùng một sợi dây buộc túm lên, bên tai để mấy sợi tóc vương nhẹ, nhìn có vẻ xinh đẹp lại nghịch ngợm.
Đợi tôi bước ra cửa, đầu tiên là nhìn
thấy Long Kỳ đóng giả một công tử nhà giàu, đứng dưới ánh nắng mặt trời
chiếu sáng, trông vô cùng bất phàm, dường như chỉ có người đẹp trai,
đường nét anh tuấn trong trẻo nhưng có khí chất lạnh lùng, lại có một
phần quyến rũ mê người. Nhìn thấy tôi bước ra cửa thì nhếch khoé môi lên cười, nhìn mãi không chớp mắt. Tôi đảo mắt nhìn quanh đánh giá những
người khác, Lãnh Phù và Viêm Hoả đã thay trang phục nha hoàn, tóc cũng
vấn lên đơn giản thành đầu nha hoàn, Nhưng vẻ nguyên bản thoát tục tú lệ vẫn không che giấu được. Nhưng cũng thực sự không làm ai chú ý cả. Còn
ba vị khác trước mặt thì làm ra vẻ người giúp việc, mặc vải thô, trên
đầu buộc một khăn trắng, một bọc vải vóc đẹp đẽ tinh xoả lộ ra. Long Kỳ
lần này đi làm ăn là buôn bán tơ lụa. Tôi đánh giá cả tổ hợp này, thực
đúng là đa dạng. Lúc này ở hành lang truyền tới tiếng nói của Hà công
công, trông ra dáng quản gia đi tới. Tôi suýt quên ông ta. Nhìn thấy
tôi, Hà công công cười bảo: “Diệp cô nương giả trang cũng thực sự động
lòng người quá ha!”
“Đa tạ khích lệ. Ông cũng vậy thôi!” tôi
lên tiếng đáp lễ, cái miệng của ông ta nở như hoa. Long Kỳ phất phất
tay, “Tuyệt lắm, đi nào!”
Xe ngựa đi trên đường xóc nảy liên hồi,
cũng may là xe ngựa này chất lượng tốt lại rất rộng, không chật chội.
Tôi và Viêm Hoả ngồi một bên, Lãnh Phù và Long Kỳ ngồi một bên, cả bốn
người ngồi trên xe không nói gì. Long Kỳ từ từ nhắm mắt lại, hình như là suy nghĩ gì đó. Hắn không mở miệng, Lãnh Phù và Viêm Hoả cũng tự nhiên
cúi đầu không nói gì. Chỉ có tôi là trừng mắt to nhỏ nhìn ra bên ngoài
quan sát xung quanh.
Đi được mấy canh giờ, tôi nhìn ra xa một
chút, thấy xung quanh toàn là rừng cây, xe ngựa đi trên đường, điều
khiển xe là Hà công công, còn ba người giả làm người giúp việc đi đằng
sau. Tôi thực sự bội phục họ, chịu trách nhiệm vác nặng vậy đó, thế mà
lại cứ đi như bay, chẳng có chút tia mệt mỏi nào.
“Hà công công à, chúng ta ra khỏi huyện Kinh đô chưa?”
Tôi hỏi thăm. Hà công công đáp bên ngoài, “Chỉ cần đi ra khỏi cánh rừng này thì đã không còn là phạm vi của Kinh
đô nữa” “Hôm nay chúng ta đây có thể dừng ở đây sao?”
“Không thể, trước khi trời tối phải tìm một khách sạn dã ngoại để nghỉ, đợi sáng mai lại chạy tiếp”
bọn Long Kỳ đều đã nghiên cứu kỹ đường đi của vùng này tốt lắm, chỉ cần đúng lúc tìm được chỗ nghỉ ngơi. Tôi
không hỏi lại nữa, dựa đầu vào thành xe nhắm mắt lại, đợi cho tới khi
nào dừng.
Theo thời gian, chúng tôi rất nhanh chạy
tới khách sạn Thịnh Vượng này. Xuống xe, tôi nhìn quanh đánh giá, trong
vòng trăm mét chỉ có duy nhất một nhà ở, tất cả đều được làm bằng gỗ, có hai tầng, lầu một thiết kế có phòng khách. Có thể là do cách xa thị
trấn nên chủ nhà thiết kết cực kỹ đơn giản.
Tôi và Long Kỳ đi trước, vừa bước vào cửa bà chủ đã cười mê người ra đón, “Vài vị nghỉ trọ hay là vẫn đang tìm chỗ ngủ trọ ạ?”
“Tìm chỗ ngủ trọ” Long Kỳ cười khẽ,
“Tuyệt lắm, xin hỏi cần mấy phòng ạ?” Thần kinh của tôi căng thẳng, tôi
vẫn chưa nghĩ tới tình huống này. Ánh mắt bà chủ nhìn xuyên qua Tôi và
Long Kỳ, có vẻ hiểu ra. Tôi quay đầu xem Long Kỳ, hắn suy tư một lúc sau đó lại cười như trước, “Chúng tôi cần bốn phòng”
Trong lòng tôi thầm phân chia, nếu để cho tôi và Long Kỳ một phòng mà nói, Lãnh Phù và Viêm Hoả một phòng, bốn
người còn lại vừa đủ hai người một phòng, vừa vặn bốn phòng. Tôi trợn to mứt, nhìn trừng trừng Long Kỳ, dùng ánh mắt bảo hắn như thế là không
được. Hắn cũng chẳng thèm nhìn tôi cứ lẽo đẽo đi theo sau bà chủ lên
lầu.
“Các vị buôn bán tơ lụa phải không ạ? Từ
đâu tới vậy?” Bà chủ đúng là chủ nhà nhiệt tình, dọc đường cứ hỏi đông
hỏi tây. “Chúng tôi mới từ huyện Kinh Đô đến đây” Long Kỳ trả lời bà ta, một nhóm người đi sau chúng tôi.
“Đây là bốn phòng, các người tự chọn đi nhé! Ta đi xuống viết sổ sách”
Bà chủ đưa chúng tôi tới trước cửa phòng
rồi bước đi. Long Kỳ đẩy ra phòng đầu tiên, đi vào. Tôi bước theo sau,
cũng vào phòng, “Này, Long Kỳ, đêm nay ngủ thế nào đây?”
Long Kỳ quay đầu có hứng thú nheo mắt
lại, nhìn ánh mắt đề phòng của tôi thì cười khẽ, “Cô đừng lo, ta dành
cho cô ngủ, đêm nay ta và Trương ngũ ca ngủ”
Tốt nhất là vậy đi, trong lòng tôi thở
dài nhẹ nhõm. Buổi tối cả nhóm chúng tôi ăn cơm ở khách sạn, tay nghề bà chủ thật được lắm, xanh xao mê người, mùi vị nức mũi, bà ta còn khách
sáo bảo chúng tôi tạm được, tôi mừng rỡ lớn tiếng khen ngợi. “Bà chủ à,
cơm bà nấu từ lúc ta chào đời tới giờ mới được ăn thứ ngon nhất đó! Có
thể so với quán rượu to được mà, sao lại bảo là có thể ăn tạm được thôi
sao. Là phúc của chúng ta mới đúng”
Bà c