
g, nếu đúng, giết không tha”
Giọng Long Kỳ cứ dần dần lạnh xuống, dưới ánh trăng trông giống như một ác ma vương vậy.
Ông trời ơi, hôm nay tôi bị nhét vào hầm đá rồi hay sao ý, toàn thân cứ lạnh toát, chân thì cứ run lẩy bẩy, răng va lập cập.
“Tiếc là đã để lão quỷ chạy! Nè, ngươi
nha đầu hoang dã kia, nửa đêm nửa hôm chạy loạn tới chỗ này làm gì. Nếu
không vì cứu ngươi, chủ nhân đã thoát thân rồi”
Vị nữ nóng như lửa kia trừng thẳng mắt
nhìn về phía tôi. Ông trời của tôi ơi! Tôi không thèm so đo với các
người nhé, là số các người cứt chó thôi, còn dám lớn tiếng mắng tôi sao, không muốn sống chắc?
Tôi cố nén cơn tức xuống, nhưng cơn tức
lại cứ bùng lên, buột ra tiếng, “Vương pháp có quy định buổi tối đi trên đường là phạm pháp sao? Ta ngốc ở đâu cần ngươi ở đây hoa chân múa tay, muốn xen vào thì phải quản chủ nhân nhà ngươi cho tốt chứ, đêm nay ta
không thèm tính sổ với các ngươi, các ngươi cười trộm lại còn dám mở mồm thối ra sai khiến ta sao, ngươi tính gì vậy”
Có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi mở
miệng không lưu tình chút nào, nhìn thấy nàng ta đứng đối diện mặt xanh
mét lại, lòng tôi thấy thoải mái vô cùng.
“Ngươi….Ta thấy ngươi cũng chẳng phải con gái đứng đắn gì, nửa đêm chạy tới đây quyến rũ đàn ông hoang dã, mạng
ngươi giá trị lắm sao? Nếu chủ nhân bị thương, ngươi có mười cái mạng
cũng đền không đủ”
Gì cơ? Tôi lập tức từ trong hầm băng trở về lò nóng, con nhóc này thật đúng là đáng đánh. “Viêm Hoả, đừng làm quá lên”
Long Kỳ đứng cạnh cất giọng lạnh lùng
quát, sắc mặt lạnh tanh, ra vẻ dạy dỗ thuộc hạ, tôi nhìn trên mặt hắn
cũng chẳng thấy sáng chút nào!
Tôi quay đầu nhìn vị này được coi là sinh mạng “Quý giá” Long đại nhân, khoé miệng trào phúng cười, “Thủ hạ của
Long đại nhân thật giỏi quá ha! Trong lòng các nàng, chỉ có duy nhất
mạng của Long đại nhân thôi, mạng người khác cũng không đáng giá, cũng
khó trách nha, có dạng chủ nhân gì thì có thuộc hạ đó mà! Chủ nhân không bận tâm đến tính mạng người khác, nô tài lại càng phải hơn! Thực sự là
làm cho người khác mở mắt ha!”
Tức chết đi, tức chết lên rồi, tốt nhất
đem bọn mày khích cho tức chết lên, thù mới hận cũ cùng tính cả. Khoé
miệng tôi cười nhạo ý tứ hàm xúc tràn đầy.
“Nha đầu thối kia, ngươi dám ô nhục chủ nhân chúng ta, ngươi chán sống rồi sao!”
Nha đầu tên Viêm Hoả kia nhấc tay kiếm lên, có vẻ như sắp xông tới. Tôi cũng không bị cảnh đó doạ người, sợ ngươi sao!
“Dám làm cũng không sợ người ta nói, ô
nhục sao? Ta cũng không có bản lãnh này, chỉ nói chân tướng không gặp
may mà thôi! Tiểu thư ta hôm nay không có hứng thú ầm ĩ với các ngươi,
các ngươi cũng không cần ỷ đông hiếp yếu, thiên hạ vẫn còn vương pháp”
Viêm Hoả có vẻ như đắc ý, thu kiếm lại,
vênh mặt, có vẻ vênh váo, “Hiếp người thì thế nào? Chủ nhân chúng ta nói chính là vương pháp”
Tôi lạnh giọng hừ một cái, những người
này thực kiêu ngạo, ngày thường quen thói ngang ngược rồi, cứ nghĩ mình
là giỏi lắm ý, cứ mồm to, ngươi cho mình là đương kim Hoàng thượng sao?
Trong lòng tôi cười lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy không còn sớm nữa, xem ra
tôi phải về khách sạn rồi, đỡ phải nửa đường lại gặp tai hoạ bất ngờ.
Tôi nhấc chân bước, chợt nghe thấy phía
sau truyền tới tiếng của Long Kỳ, lãnh đạm không có chút tình cảm, “Diệp cô nương, tối nay cô đừng có chạy lung tung, cứ ở khách sạn của cô cho
tốt, nếu không sẽ xảy ra hoạ sát thân đó”
Đây là lời cảnh cáo hay là mệnh lệnh? Sao tôi nghe thế nào cứ là như là lệnh vậy, hoạ sát thân sao? Sao có thể
vậy chứ, tôi cùng người không cừu không oán, cũng tự nhận mình không gây tội với bất luận kẻ nào, hừ! Tôi muốn chính là không đụng chạm với tên
ôn thần như hắn là tôi an toàn lắm rồi!
“Ta chỉ có một mạng, ai cần người lo, không cần Long đại nhân lo lắng, đỡ phải nói ta không biết điều!”
“Lãnh Phù đưa nàng về khách sạn” Long Kỳ
nói với cô gái im lìm đứng cạnh, vung tay áo lên cùng đám người Viêm Hoả biến mất vào bóng đêm. Ngã tư đường vắng lạnh chỉ còn lại có tôi và cô
gái tên Lãnh Phù kia, ý của Long Kỳ là gì đây? Tiễn tôi sao? Hắn tốt như vậy sao?
Lòng người khó dò, tôi cẩn thận vẫn hơn, “À, vị cô nương này, ngươi theo chân bọn họ đi thôi! Tôi không cần cô đưa”
“Chủ nhân nói thì chính là mệnh lệnh, Diệp cô nương, đi thôi!”
Giọng cũng như người đều lạnh lùng, có
đôi lúc tôi không hiểu lắm, con người khi còn sống, sống trong băng
tuyết có gì tốt chứ! Không nói không cười, cuộc sống có gì thú vị đâu?
Con người có máu thịt, là con gái cũng phải có tình cảm chứ!
“Cô nương, thực sự không cần tiễn. Tôi không muốn nhận ân tình của chủ nhân các ngươi”
Nói thế này chắc nàng ta rõ rồi chứ!
“Ân tình này ngươi không nhận cũng phải
nhận, đã không còn sớm nữa, đi thôi!” Tôi rõ ràng là mua khối đậu phụ
thối mà, bỏ đi, có nói cũng phí nước bọt thôi. Thực ra có người võ công
cao cường bên cạnh cũng thấy an toàn, võ công của nàng ta chắc là rất
cao đi! Xem loại tính tình của nàng ta thì chắc biết rõ! Kiêu căng không thoả hiệp, kiên cường lại cố chấp.
Trên đường đi không nói chuyện, tôi đi
trước cô nàng theo