
thở dài một hơi, phất tay áo, “Đi thôi!”
Hà công công thì vừa vui vừa buồn, đi sau tôi, “Nương nương những
ngày sau nương nương cố gắng giữ sức khoẻ nhé! Xin ngàn lần bảo trọng
nha! Hoan Nhi à, nhất định phải hầu hạ nương nương chu đáo đó, biết
chưa? Nếu chẳng may nương nương có gì sơ xuất thì hỏi tội ngươi đó!” Câu chuyện của ông lại hướng về Hoan Nhi, Hoan Nhi gật đầu thật mạnh, “Nô
tì sẽ làm vậy, xin tổng quản cứ yên tâm, nô tì nhất định sẽ chăm sóc
nương nương thật tốt!”
Tôi lên xe ngựa ngồi, Ngọc Hoán và Lãnh Phù cũng lên ngồi theo, không gian trong xe ngựa rất rộng, cũng đủ cho bốn người ngồi mà vẫn không
thấy chật. Lúc tôi lên xe ngồi mới nghĩ ra, Long Kỳ định đưa tôi đi đâu
đây?
“Đi tuyệt nhân cốc!” Ngọc Hoán đáp đơn giản. Tuyệt nhân cốc ư? Lòng
tôi sửng sốt, đó là nơi nào? Lãnh Phù ở bên giải thích, “Tuyệt nhân cốc
là nơi sư phụ ta ở, ở đó hàng năm mây mù bao phủ, núi non trùng điệp,
trong cốc có thiết kế cơ quan, trận pháp bảo vệ, vì thế cho đến nay
không có ai dám đi vào trong đó, đưa người tới đấy là an toàn nhất”
Ôi, tôi giật mình, Ngọc Hoán nói lần này tôi rời đi nhanh thì mười
ngày mà chậm thì phải mất ba tháng, vì thế để tôi không nghĩ ngợi nhiều
mới quyết tâm đợi tin của hoàng thượng.
Nghe Lãnh Phù phân tích, dọc đường đi chúng tôi không gặp nguy hiểm
gì, họ đi là con đường mòn hẻo lánh trong núi, còn thế lực đại hoàng tử
thì đều tập trung cả ở trong kinh thành, hoặc là ở doanh trại của hắn,
trong lòng hắn đã quyết tâm muốn toàn lực đối phó với Long Kỳ, tuyệt đối sẽ không điều người đi đối phó với nhóm người của chúng tôi. Mà cho dù
hắn có định đối phó thì ít nhất cũng tiêu hao mất một phần thế lực của
hắn, công lực của Ngọc Hoán và Lãnh Phù được xem như bậc cao thủ trong
hàng ngũ cao thru rồi, hơn nữa còn có mười mấy người vũ lâm vệ nữa, họ
cũng đều là những nhân vật xuất chúng trong Hoàng cung, cũng khó đối phó lắm.
Lòng tôi cũng an tâm phần nào, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Điểm
chết người của việc đi trên đường là không nắm được bất cứ tin gì trong
cung. Lãnh Phù có nói chỉ có ở tuyệt nhân cốc mới dùng bồ câu đưa tin đi được, vì thế muốn biết tin tức thì cũng chỉ có đi nơi đó mà thôi.
Tôi cụp mắt xuống nhìn thấy Lãnh Phù đang mở to mắt nhìn ra xa bên
ngoài, lòng tôi than khẽ. Xem bề ngoài của nàng ta thì trông vô cùng
mạnh mẽ, nhưng thật ra trong lòng nàng ta lại lo lắng cho Long Kỳ vô
cùng, phải xa Long Kỳ để bảo vệ tôi, chắc chắn nàng ta cũng phải hạ
quyết tâm rất cao. Nàng ta là phi tử của Long Kỳ, cũng là võ sĩ của Long Kỳ. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ ở lại cùng kề vai sát cách chiến đấu bên
Long Kỳ. Trong lòng Lãnh Phù chắc cũng chịu không nổi đây!
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa, vẫn nghe tiếng xe ngựa chuyển động đều đều trên đường.
Đi con đường mòn hơn mười ngày rồi, do ngựa đều là ngựa chiến nên đi
đường còn nhanh gấp đôi so với ngựa thường. Chúng tôi trải qua hơn mười
ngày bôn ba vất vả, cuối cùng cũng thấy tuyệt nhân cốc vây trong đám mây mờ kia. Từ nơi này nhìn lại mới thấy được cái tên đó gọi rất đúng. Biển mây mờ mịt, không cần nói cả người mà cả động vật cũng gặp liên tục.
Lãnh Phù xuống xe dẫn chúng tôi đi vào trong tầng tầng lớp lớp cạm bẫy,
rồi đi tới trung tâm của tuyệt nhân cốc. Chỉ thấy một cung điện đẹp đẽ
tinh xảo đứng vững chãi trong biển mây, vô cùng đồ sộ, làm cho lòng tôi
bị cảnh đẹp trước mắt thu hút. Hoan Nhi cũng được mở mắt, ai ai tới đây
cũng đều thốt lên sợ hãi, tán thưởng chủ nhân ở nơi này thật nhàn hạ
sung sướng thật.
Nhưng mà thần sắc Lãnh Phù thì có vẻ
không ổn lắm, trong mắt xẹt qua tia đau thương, tôi mới giật mình nơi
này là nơi ở của sư phụ Lãnh Phù, nhưng mà ông ấy đã tạ thế rồi, lúc này nàng ta chắc là nhìn cảnh sinh tình, bồi hồi nhớ lại. Lãnh Phù nhìn một lúc rồi quay đầu để ý tới chúng tôi đang theo sát sau nàng ta, xin lỗi
chút rồi dẫn chúng tôi vào trong phòng, đẩy cánh cửa gỗ tinh xảo ra, bên trong rất thanh thoát, bài trí hết sức tao nhã, lại được quét tước vô
cùng sạch sẽ. Nếu không biết là nơi ở của sư phụ Lãnh Phù thì tôi lại
đoán rằng đây là u cốc lánh đời của tiểu Long Nữ đây! Mùa đông gần như
đã sắp hết, nhưng ở đây lại là bốn mùa như xuân, vô cùng ấm áp, chẳng có chút rét lạnh nào, điều này làm cho ai ai cũng thấy ngạc nhiên mãi.
Lúc này Lãnh Phù phân cho mỗi người một
phòng, tôi ở một mình một phòng, mở cửa sổ ra có thể thấy mây lượn lờ
như khói trong sơn cốc, cây cối xanh biếc một màu, cảnh sắc thật đẹp vô
cùng, như một bức tranh thật vậy. Ngọc Hoán và Lãnh Phù ở hai phòng bên
cạnh phòng tôi. Lúc này, có một giọng thánh thót vang lên từ bên ngoài,
“Ngươi là ai?” Giọng nói xa lạ làm cho tôi hoảng sợ, ngước mắt nhìn thì
thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa đang nhìn về phía tôi. Thấy nàng ta
tôi vô cùng kinh ngạc, thế nào mà trong cốc vẫn còn những người khác
cùng sinh sống hay sao? Tôi vừa định lên tiếng hỏi thì nghe tiếng Lãnh
Phù truyền đến, “Lục Nhi…”
Cô gái có tên Lục Nhi kia vui sướng kêu lên, “Phù tỷ tỷ, tỷ đã trở lại rồi! Sao tỷ không báo cho chúng em m