Hoa Thiên Cốt

Hoa Thiên Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327764

Bình chọn: 8.00/10/776 lượt.

… nhưng sao lại gọi ta là mẹ? Ta nào phải sâu, cũng đâu có sinh ra nó?!”

“Nàng ấp ra nó, nói cho cùng nó cũng là máu thịt của nàng còn gì nữa.”

Nhìn vẻ mặt không thốt nên lời của Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh cười đến sái quai hàm.

“Ta, ta là mẹ của sâu…” Hoa Thiên Cốt lắp bắp bước tới gần, mở to mắt nhìn chú sâu nhỏ trên tảng đá, mũi suýt chút nữa đụng vào người nó.

Chú sâu duỗi người, ngáp một cái, đáng yêu cực kì. Nó chu miệng, sau đó ôm lấy mũi Hoa Thiên Cốt rồi trèo lên.

“Mẹ, con đói bụng!”

“A…!” Hoa Thiên Cốt đứng hình, không ngừng nhìn Đông Phương Úc Khanh cầu cứu, nó bò lên mũi nàng rồi, bây giờ phải làm sao, làm sao hả?

Đông Phương Úc Khanh cười ngặt nghẽo tóm bé sâu xuống.

“Cha?” Sâu nhỏ vô tội ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đồ ngốc này, làm mẹ con sợ rồi đấy!” Đông Phương Úc Khanh yêu thương đặt nó lên lòng bàn tay mình.

“Hu hu hu, nó đói bụng thì ta phải làm sao? Không phải cho nó bú đấy chứ? Hu hu hu, ta không có đâu…” Hoa Thiên Cốt ôm ngực, mồ hôi tuôn ào ào như thác Lư Sơn.

Đông Phương Úc Khanh cố nhịn cười, suýt chút nữa không chịu nổi.

“Nếu nàng ngại máu mình nhiều như thế mà không có chỗ dùng, có thể mỗi ngày hoặc mỗi tháng cho nó ăn một giọt, giúp linh lực của nó tăng lên. Nếu không thì cho nó ăn mấy thứ như lá cây hay hoa cỏ đều được.”

“Nó có ăn bánh mì không?” Hoa Thiên Cốt cẩn thận nhận chú sâu từ tay Đông Phương Úc Khanh.

“Có thể sẽ ăn, tùy theo khẩu vị của nó.”

Sâu nhỏ bò tới gần bánh mì cắn một miếng. Ọe ọe ọe, cứng quá!

Khỉ gió, còn kén chọn. Nàng không biết nói gì hơn, đành đi hái một nhành cỏ non đưa tới trước mặt chú sâu. Sâu ta vui vẻ ôm lấy nhấm nháp, chỉ chốc lát sau trên lá đã có thêm một hàng răng cưa.

“Ha ha, thật đáng yêu.” Hoa Thiên Cốt mềm lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Đột nhiên nhớ tới miếng bánh vừa ăn liền mang ra đút cho bé sâu, sâu ta sung sướng đớp sạch.

“Ừ, sau này nó có thể ở bên nàng.”

“Nhưng nhỡ bị ta đè chết thì sao? Nó nhỏ như thế!” Hoa Thiên Cốt đánh bạo đưa đầu ngón tay ra sờ nó, bé sâu vô cùng thân thiết cọ cọ vào.

“Nó là yêu tinh, sao có thể bị đè chết được. Nàng đặt cho nó một cái tên đi.”

“Hả? Đặt tên? Ta chưa đặt tên bao giờ. Ừm… Nó vừa nhỏ vừa đáng yêu như vậy, hay gọi là Đường Bảo đi.”

“Đường Bảo?”

“Đường Bảo! Đường Bảo! Đường Bảo Bối!” Hoa Thiên Cốt đặt Đường Bảo vào lòng bàn tay chu miệng thơm một cái.

“Tên của ngươi sau này là Đường Bảo!”

Đường Bảo cười rộ lên, giọng giống như một đứa trẻ, thoáng có nét tinh ranh.

“Tên con là Đường Bảo. Cha, mẹ!”

“Ta là mẹ của ngươi, nhưng kia không phải cha ngươi đâu!” Nàng vội vã dạy lại trẻ nhỏ.

“Cha, cha!” Đường Bảo nhìn Đông Phương Úc Khanh cười.

“Sao ta lại không phải là cha nó, chờ ta làm xong việc quan trọng, đến lúc đó ta sẽ đi tìm nàng, lấy nàng làm vợ. Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng đến cùng.”

Thật là, sao tên này cứ nhì nhèo mãi thế!

Hoa Thiên Cốt vui đùa ầm ĩ với Đường Bảo cả một đêm. Hôm sau Đông Phương Úc Khanh ra chợ mua hai con ngựa tốt, không biết hắn thầm thì bên tai ngựa điều gì mà con vật hung dữ vừa nãy bỗng trở nên hiền lành lạ thường.

Nàng học rất nhanh, vui vẻ cưỡi ngựa chạy lòng vòng. Đi với tốc độ này sẽ nhanh hơn nhiều, lại còn ít xóc.

“Đường Bảo, phải giúp cha chăm sóc tốt cho mẹ con đấy!”

“Dạ!” Đường Bảo ngồi trong lỗ tai Hoa Thiên Cốt, một chi còn túm lấy sợi tóc của nàng đưa qua đưa lại, mắt ươn ướt tạm biệt Đông Phương Úc Khanh.

Hắn đưa tay ra vuốt đầu nàng, vẻ mặt dịu dàng như thế, nụ cười thanh nhã như thế, khiến Hoa Thiên Cốt ngây người.

“Bảo trọng, nhớ bái sư học nghệ cho tốt, cho đến lúc đó ta sẽ đi tìm nàng, cưới nàng về nhà.” Nói rồi đeo Thiên Thủy Tích đã sửa xong lên cổ Hoa Thiên Cốt.

Tuy rằng đã nghe hắn lải nhải những lời này rất nhiều lần đến mức vô cảm, nhưng không hiểu sao lúc này mặt nàng lại đỏ bừng, không đồng ý cũng không phản bác thúc ngựa đi. Hoa Thiên Cốt vẫn đi thẳng về hướng Tây, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường. Dọc đường vì có Đường Bảo bầu bạn nên vui vẻ hơn rất nhiều, khi buồn có người nói chuyện cùng nàng, khi nghỉ có người cùng nàng chơi. Khách bộ hành qua lại luôn cho rằng nàng có bệnh, toàn tự lẩm bẩm một mình, thật ra nàng đang nói chuyện với Đường Bảo trong lỗ tai.

“Đường Bảo! Không được gọi mẹ nữa! Người khác sẽ hiểu lầm mất! Gọi Thiên Cốt đi!”

“Nhưng mẹ là mẹ của con mà?” Đường Bảo ỉu xìu chui vào trong lỗ tai của Hoa Thiên Cốt, ngực còn ôm một mẩu bánh mì làm gối.

“Chậc, nhưng không nên gọi thế khi có mặt người ngoài.”

“Vậy con gọi mẹ là Cốt Đầu nhé, con thích xương.”

“Ngươi là sâu chứ có phải chó đâu mà thích xương?”

“Con không phải sâu, chờ khi linh lực tăng cao, con sẽ biến thân.”

“Biến thân? Biến thành gì? Bướm sao? Thế còn không phải sâu?”

“Ờm… con cũng không biết. Nhưng khi đó con sẽ bay được! Không cần ngày nào cũng phải bò tới bò lui nữa.”

“Đúng vậy, quá chậm, nếu giống ngươi, kiếp sau ta cũng chẳng tới Côn Luân được.”

“Yên tâm, chúng ta sắp tới rồi. Ngày mai hẳn có thể đến chân núi Côn Luân, ba ngày nữa mới có Quần Tiên yến. Con biết đường, nhất định sẽ đến kịp.”

“Sao ngươi biết?”

“Co


Duck hunt