
ám đang đến gần, ai cũng thấp thỏm lo lắng, ngày nào cũng họp bàn chuyện ngăn địch. Hoa Thiên Cốt không thích tham dự, một mình vào bếp hào hứng làm bánh trung thu cho mọi người ăn.
Một tiếng chuông lớn vang lên trong điện, hình như là chưởng môn có điều gì quan trọng muốn nói. Khi Hoa Thiên Cốt chạy tới chính điện thì hầu hết mọi người đều đã có mặt.
Chưởng môn Thái Bạch, Phỉ Nhan, mặt mày căng thẳng ngồi chính giữa, những người xung quanh chờ đợi cũng đều cau mày.
Hoa Thiên Cốt ngồi xuống cạnh Khinh Thủy, thầm nghĩ Phỉ Nhan rõ ràng là chưởng môn phái Thái Bạch, sao da lại đen như thế? Làm hại nàng mấy tối liền thấy một chiếc áo choàng màu xanh thẫm bay về phía mình, còn tưởng lại gặp quỷ.
Phỉ Nhan bỗng cất lời: “Lúc nãy Lao Sơn vừa truyền tin đến, rạng sáng hôm nay bị đại quân yêu ma xâm phạm, xin chúng tiên Thái Bạch mau tới trợ giúp.”
Dứt lời, ai nấy đều sửng sốt.
“Chẳng phải hôm nay mới là Mười ba tháng Tám sao? Vì cớ gì bọn chúng lại xuất binh trước hai ngày?”
“Yêu ma vốn nham hiểm xảo trá, sao nói lời giữ lời được. Chẳng qua chúng muốn thừa dịp một số tiên phái hỗ trợ còn chưa tới, tốc chiến để chúng ta không kịp trở tay thôi.”
“Nếu thế trước kia bọn chúng cần gì phải đưa chiến thiếp, cứ đánh lén chẳng phải càng dễ dàng ư? Ta cho rằng bọn chúng làm thế là để giương đông kích tây, giam chân và kiềm chế sức mạnh của chúng ta, để chúng ta hiểu lầm mục tiêu công kích lần này của chúng là Lao Sơn, làm các tiên phái khác gần đó chạy tới cứu viện. Đi đường mất tối thiểu hai ngày, bọn chúng sẽ nhân cơ hội này tập kích một trong ba phái Thái Bạch Sơn, Thiên Sơn hoặc Trường Bạch Sơn.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, thấy người vừa nói chính là Nhị Lang thần dẫn thiên binh thiên tướng tới tương trợ, phong thần tuấn tú, phong thái bất phàm.
Phỉ Nhan gật đầu: “Nhị Lang thần quân nói rất đúng, nhưng dù sao nhân lực yêu ma cũng có hạn. Lần này dường như chúng xuất ra tất cả binh lực, còn có Xuân Thu Bất Bại và hơn mười tên yêu ma đáng gờm, toàn bộ đều hướng về phía Lao Sơn. Có vẻ không còn lực lượng mà tập kích Trường Bạch Sơn, cho dù muốn tới thì ít nhất cũng phải cần hai ngày. Khi đó chúng tiên nếu về gấp chắc chắn sẽ kịp.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Đã như thế, vậy chúng ta hãy lập tức khởi hành tới Lao Sơn.”
***
Chúng tiên cưỡi kiếm bay khỏi Thái Bạch Sơn, bọn Hoa Thiên Cốt vì vết thương của Lạc Thập Nhất chưa khỏi hẳn nên ở lại chăm sóc.
“Không biết nhóm Hỏa Tịch sư huynh thế nào, có an toàn không?” Hoa Thiên Cốt luôn cảm thấy bất an, yêu ma gióng trống khua chiêng như thế giống như muốn khiến Thái Bạch Sơn trở nên vắng vẻ, nhưng nhất thời lại khó nói được rằng không ổn chỗ nào.
“Yên tâm đi, bên đấy có rất nhiều người, hơn nữa không phải Hỏa Tịch có chuông Thôi Lệ sao, chỉ cần cầm cự hai ngày, chúng tiên tới rồi nhất định sẽ đánh cho lũ yêu ma đó hồn phi phách tán!” Khinh Thủy an ủi nàng nói.
“Hy vọng là thế.”
Mười bốn tháng Tám, Bạch Tử Họa nhận được truyền âm, tiên phong cưỡi kiếm vượt biển đến Lao Sơn. Mọi người đều mừng thầm, chắc mẩm lần này không sao rồi.
Hỏa Tịch báo cáo lại chuyện đến giúp Hoa Thiên Cốt, rồi đoạt lại được chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên cùng với chuyện Sát Thiên Mạch đột nhiên đến ứng cứu. Bạch Tử Họa mặt không chút thay đổi gật đầu, nhìn xuống đống yêu ma lúc nhúc trên biển, thỉnh thoảng lại lên tiếng khiêu khích, nhưng chúng chỉ vây chứ không công, giống như đang đợi cơ hội chín muồi.
Bạch Tử Họa thầm suy tính, dường như có thể hiểu được dụng ý của bọn chúng, nhưng cuối cùng vẫn có một nút thắt không tháo nổi.
Đến chạng vạng, trời chiều ngả về Tây, đệ tử Lao Sơn kinh hoàng báo tin, hơn vạn yêu ma dưới biển chỉ trong tích tắc đã không còn thấy tăm hơi.
Bạch Tử Họa giật mình, cuối cùng hắn cũng biết nút thắt mãi không tháo được kia là gì, đó chính là thượng cổ thần khí kính Côn Luân đã bị Xuân Thu Bất Bại cướp đoạt giống như chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên. Nếu bọn chúng có thể hóa giải một phần phong ấn của chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên thì đương nhiên kính Côn Luân cũng có thể. Tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể tự do đi xuyên không gian, nhưng di động tức thời chắc chắn là được, thế nên mới bày kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn.
©ST.E.NT
Hắn bấm tay nhẩm tính, bọn Hoa Thiên Cốt còn ở trong Thái Bạch Sơn, mà Thái Bạch Sơn bây giờ khẳng định là không thể chịu được một đòn của mấy vạn yêu ma, trong lòng không khỏi lo lắng. Bạch Tử Họa dặn dò vài câu, tiên phong cưỡi kiếm bay về Thái Bạch Sơn.
Một đoàn yêu ma đông nhung nhúc từ trên trời giáng xuống khiến Hoa Thiên Cốt kinh hãi suýt chút nữa rơi cằm.
Rõ ràng dưới chân núi phủ kín trận pháp và kết giới, ấy vậy mà đám Xuân Thu Bất Bại lại chẳng gặp bất cứ trở ngại nào, hiện ra ngay trước đại điện của Thái Bạch Sơn?
Mục đích của bọn chúng rất đơn giản, diệt sạch Thái Bạch Sơn, đào tim phổi Phỉ Nhan tìm khư đỉnh lấy hũ Luyện Yêu mà Thái Bạch Sơn bảo vệ. Sau đó nhân lúc chúng tiên cấp tốc bay qua đây cứu viện, trở lại Lao Sơn cướp thần khí, rồi lập tức tới Trường Bạch Sơn và Thiên Sơn.
Như thế chắ