
vừa hỏi
“Ừ, buổi sáng 9 giờ bay” Minh Thiên Mạch trả lời
“Còn trở về không?” Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không còn được gặp mặt , nàng sẽ cảm thấy thật hối tiếc
Minh Thiên Mạch đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hắn không dám cùng nàng đối diện, chậm rãi lắc đầu, hắn ôn hòa nói “Sẽ không”
Lôi Dĩnh nhìn hắn quay mặt, thật u buồn, là vì nàng sao?? Nàng thật
sự đáng giá sao?? Nghe đáp án xác thực của hắn, nàng không còn nghi ngờ
gì nữa, thật hi vọng sau khi trở về, hắn sẽ sớm tìm được tình yêu đích
thực thuộc về mình
“Vậy về sau muốn gặp mặt lại sẽ rất khó rồi” Lôi Dĩnh ra vẻ bình tĩnh nói
“Em hi vọng anh trở về sao?” Minh Thiên Mạch đột ngột quay đầu, nhìn
Lôi Dĩnh hỏi, nếu nàng muốn, hắn sẽ trở về, cho dù chỉ là lấy thân phận là bạn bè ở bên cạnh nàng cũng được
Lôi Dĩnh có chút khó xử, vừa cầm lấy nước trái cây, lại buông ra, nàng hi vọng hắn trở về sao??
“Rất khó trả lời?” Trong lòng Minh Thiên Mạch như bị hàng trăm tảng đá ngàn cân chèn ép, đến cả chân mày cũng nhíu lại
“Không có, làm bạn bè đương nhiên em hi vọng anh có thể quay về nhiều một chút” Lôi Dĩnh rất nhanh đã ngẩng đầu trả lời, nàng không nghĩ
nhiều, chỉ là buộc miệng nói, chỗ sâu nhất trong đáy lòng , nàng vẫn hi
vọng hắn có thể trở về “Còn nữa, anh nhất định phải hạnh phúc nha!”
“Thật ra anh có một suy nghĩ, nếu như anh về sớm hơn một chút, kết
quả có phải sẽ không thành ra thế này? Nhưng sự thật vẫn không thể thay
đổi, bỏ lỡ đã là bỏ lỡ, nhưng anh vẫn muốn nói, nếu như có một ngày em
thật sự mệt mỏi, em có thể nhớ đến phía sau em luôn luôn có một người,
người đó sẽ cho em bờ vai để nương tựa” Minh Thiên Mạch chân thành nói,
có lẽ điều hắn có thể làm cũng chỉ có thế
Lôi Dĩnh cảm động, nhưng nàng không cho phép chính mình dao động,
cũng không cho phép nước mắt mình chảy xuống, nở nụ cười trên môi, nàng
nói “Em sẽ nhớ, khi mệt mỏi em sẽ quay người lại nhìn, nhưng mà em cũng
hi vọng khi em quay lại đồng thời cũng có thể nhìn thấy người đó hạnh
phúc, người đó không còn một mình cô đơn, mà đã có 2 người, có như vậy,
khi quay lại em cũng sẽ hạnh phúc , thật hạnh phúc, anh có thể đáp ứng
em không?”
Vậy sao? Đây là mong muốn của nàng? Nếu là như vậy, hắn sẽ nguyện ý hứa hẹn, vì thế hắn không chút do dự đã gật gật đầu “Được”
Chỉ một câu trả lời đơn giản như thế, cũng đã đủ để Lôi Dĩnh yên
lòng, như vậy là đủ rồi, nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác “Tốt lắm, chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, em nói cho anh một tin tức thật
tốt nha”
“Tin gì?”
Lôi Dĩnh từ bàn bên cạnh lấy ra một cuốn sách , cầm trong tay cuốn
sách, nàng quơ quơ cười nói “Nè , nè , nè! Xem, đây là cái gì!” biểu
tình trên mặt tỏ ra như dâng vật quý
Minh Thiên Mạch giương mặt nhìn cuốn sách trong tay nàng, bốn chữ to
“Cách thức làm mẹ” đập ngay vào mắt, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, hắn không thể đoán được, cái tin tức tốt mà nàng muốn nói cho hắn là
cái tin gì
Lôi Dĩnh đem sách đặt trên bàn tay, giương mắt cười nói “Nhìn dáng vẻ của anh , em cũng biết chắc anh đã gần đoán được, a……….em mang thai,
sắp được làm mẹ”
“Chúc mừng em” Hắn hiện tại ngoại trừ những lời này, cũng không biết
nên nói gì thêm, cảm giác chua xót trong lòng, chỉ có hắn mới có thể
hiểu được
“Cảm ơn” Lôi Dĩnh buông sách nói
“Ba của đứa bé có biết chưa?” Minh Thiên Mạch hỏi
Lôi Dĩnh im lặng một lức, rồi mới nói nói “A…………hắn hiện tại đi công
tác, chờ khi hắn trở về em sẽ nói” Thật ra nàng cũng tính không nói cho
hắn biết
“Muốn cho hắn một bất ngờ sao?”
“Ừ, đúng rồi, Thiên Mạch, anh có muốn là cha nuôi bảo bối không?” Lôi Dĩnh không muốn suy nghĩ về đề tài này liền chuyển đi, nàng hỏi rất
nhanh
“Có thể chứ?” Minh Thiên Mạch không nhận thấy được sự khác lạ của nàng
“Đương nhiên là có thể” Lôi Dĩnh cười cười, đáp lại “Nêu bảo bối biết có được một người cha nuôi tao nhã như vậy, nhất định sẽ rất vui”
“Đồng và Dương có biết chuyện em mang thai không?”
“Không phải là một tin tốt nữa hay sao?” Lôi Dĩnh cố tỏ vẻ thật thần bí nói
“Cái gì?” Minh Thiên Mạch tò mò hỏi
“Thì đúng rồi, bọn họ vẫn chưa biết, chỉ có anh đã biết. Ha………………..”
Lôi Dĩnh cười ra tiếng, nhìn bộ dạng tò mò của hắn thật đúng là hài
“Em nha…………” Minh Thiên Mạch cũng cười theo, hắn tìm không ra lời nói quở trách nàng.
Lôi Dĩnh cầm ly nước, đứng ở cửa sổ phòng trà nhìn lên bầu trời
Hiện tại lúc này, hắn hẳn là đã lên máy bay!!
Nàng là một người nhát gan, tâm tư không ổn định cho nên không muốn nhìn bóng lưng hắn rời đi
Đó chỉ là thương cảm, ngày hôm qua đã từ biệt, cho nên hôm nay, nàng
chỉ muốn nhìn lên bầu trời xa xa, dưới đáy lòng thầm chúc phúc hắn
Có lẽ sẽ có chút tiếc nuối, nhưng thứ lưu lại nhiều nhất vẫn là tưởng niệm, vẫn là kỉ niệm đối với hắn
Nàng thật may mắn, cũng thật hạnh phúc, dù là trước kia hay hiện tại!
Thiên Mạch, nhất định anh phải nhớ kỹ lời đáp ứng của anh ngày hôm qua!!
Anh nhất định phải hạnh phúc…………………..
Cúi đầu,nàng xoay người đi khỏi phòng trà,chỉ có rời xa , có lẽ hạnh phúc của hắn mới thật sự nảy mầm!!!
“Sao vậy?? Thoạt nhìn tâm tình rất tệ nha??”