
ko?”
“Bảy giờ?” Hắn cứ bất tri bất giác ngồi thừ suốt bảy giờ sao?? Cung Thần Hạo ngẩng đầu lên, lắc lắc cái cổ cứng ngắc
“Đúng, đã bảy giờ năm, tổng tài làm việc đến quên thời gian”
“Ko cần đi mua, cô trước tiên có thể ra về, ko cần chờ tôi”
“Ko sao, người ta có thể tăng ca hầu ngài” Anna đi đến phía sau hắn,
thay hắn mát xa cái cổ cứng ngắc, hắn đã 3 tháng ko có đến Mỹ, nàng phải nhân cơ hội tốt biểu hiện
Cung Thần Hạo thở ra, nhắm mắt lại, hưởng thụ kỹ thuật mat xa cao
siêu của Anna, nàng là thư ký kiêm bạn trên giường của hắn, ít nhất đây
là quan hệ của nàng và hắn trước khi hắn kết hôn
“Tổng tài , hôm nay nhìn ngài làm việc mệt như vậy, ngài xem , người
ta thật đau lòng” Anna chuyển tay dần dân đến ngực của hắn, kéo cà vạt
hắn ra, cởi bỏ nút ao sơ mi, khiêu khích lồng ngực
“Anna, tôi còn có việc phải làm, hơn nữa, cô biết tôi mệt chết đ” Hắn ko mở mắt nói, nâng tay bắt lấy tay nàng, lời nói ko nhanh ko chậm,
thường thường thản nhiên, nghe qua ko hề có một tia ham muốn
“Nhưng mà người ta rất nhớ ngài a! Ngài mệt mỏi cũng ko sao, người ta có thể vì ngài phục vụ” Nàng vòng tay đến trước mặt hắn, đem váy kéo
cao đến ngực, xoải chân ngồi lên đùi hắn, cơi bỏ nút áo của mình, để lộ
ra nửa thân trần khêu gợi như nụ hoa mới chớm, bộ ngực như ẩn như hiện,
mê người cực kì
Cung Thần Hạo dựa người vào ghế dựa, hững hờ quan sát nàng, cũng ko
làm gì khác, nhìn nàng thi triển tất cả vốn liếng kỹ thuật khiêu khích
hắn
Đến khi nàng cởi bỏ quần lót hắn, phóng xuất dục vọng kiềm chế của
hắn, bàn tay mảnh mai đang lúc “tiến dần từng bước” đột nhiên nàng lại
bị Cung Thần Hạo đẩy ngã ngồi xuống mặt đất
“Tổng Tài….” Lâm thư ký ngã ngồi dưới đất cầm lấy vạt áo mở rộng của
mình kéo lại, có chút chật vật đứng lên, tỏ vẻ ko hiểu nguyên do lần đầu tiên hắn nói “NO”
“Đi ra ngoài” Cung Thần Hạo ra lệnh
Anna gật đầu thuận theo, ko muốn lại làm hắn tức, hắn là một kim chủ tốt (*kim chủ: túi tiền)
Chết tiệt, hắn tại sao lại cảm thấy có chút cảm giác phản bội , khuôn mặt của nàng lại hiện ra trước mắt hắn, thất vọng sửa sang lại quần áo, hắn hiện tại đối với nữ nhân bên ngoài lại ko còn hứng thú nữa, chờ hắn về nhà, hắn sẽ đòi bồi thường lại thật tốt
Mới vừa đi khỏi công ti, trời cao đã mây mù dày đặc, lát sau một cơn mưa phùn cũng bắt đầu kéo đến
Lôi Dĩnh nhìn lên bầu trời mênh mông mưa bụi, mỉm cười thật ngọt
Hay quá nàng có mang ô
Lúc sáng khi rời giường nàng thấy thời tiết có chút ko ổn, cho nên đã cố ý mang dù bỏ vào túi xách, ko ngờ lại cần tới nó thật
Chậm rãi , nàng đi ra góc đường đứng đợi xe buýt, hay ngày nay Đồng
dường như có chuyện muốn nói với nàng, nhưng mỗi lần đối mặt, hắn đều
trả lời “ko có việc gì” cảm giác thật lạ, nhưng nàng ko muốn hỏi nhiều
Quên đi, đợi khi nào hắn muốn nói, hắn sẽ nói. Mưa càng lúc càng lớn
Khi nàng đi đến chỗ đợi xe buýt cũng là lúc mưa như trút nước, ánh
mắt nhìn những chuyến xe buýt vô tình tầm mắt cũng đảo đến một góc đường
Nhìn kỹ lại chiếc xe buýt ấy ko phải là chuyến xe nàng muốn đòn, nàng liền miễn cưỡng nhìn sang hướng của một chiếc xe khác phía sau chiếc xe buýt đang chạy kia
Đó là một chiếc xe bị chết máy, một nam nhân trung niên đang mạo hiểm mưa gió gấp rút sửa, bên cạnh hắn là một thanh niên trẻ áo ướt đẫm nước mưa
“Tiên sinh, có cái ô này , tôi cho anh mượn dùng đỡ, như vậy sẽ ko bị cảm” Nàng ko chần chừ đem ô dúi vào tay thang niên đang đứng, nàng nhìn mặt hắn có chút cảm giác quen thuộc thoáng qua
“Là cô!” Tiêu Ngự Phi nhận ra nữ nhân tốt bụng này chính là Lôi Dĩnh
“Ách….anh là??” Nhìn mặt nam nhân , rất nhanh nàng lật lại kí ức
trong đầu, a……đúng rồi “Anh là bạn trai Tiệp Nhi đúng ko?” Lôi Dĩnh lúc
này mới nhớ lại, nàng lần đầu đã gặp hắn ở khu mua sắm khi hắn đi cùng
Tiệp Nhi
“Ko phải, tôi và nàng đã chia tay” Tiêu Ngự Phi vào ngày sau đã cùng Lôi Tiệp Nhi chia tay
“Ách……….” Lôi Dĩnh dừng lại, ko ngờ hắn lại trả lời như vậy “Cái dù
kia, tôi cho anh mượn đỡ cho anh bị cảm, tôi đi trước” Đi chưa được vài
bước, tay nàng đã bị người ở sau kéo lại
Tiêu Ngự Phi đuổi theo phía trước, một tay giữ chặt tay nàng, ngăn ko cho nàng rời đi, mà chiếc ô lại nhỏ nên khoảng cách 2 người mặt đối mặt chỉ cách một nắm tay
Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, tại sao hắn bắt lấy tay nàng “Anh muốn gì?”
“Tôi ko phải đã trả lời qua rồi sao?” Hắn hỏi lại lần nữa
“Chúng ta đã gặp mặt từ trước” Tiêu Ngự Phi rất ghét cảm giác bị người khác quên
“Ách….có sao?” Não của Lôi Dĩnh dung lượng cũng rất lớn, nếu đã gặp
qua ko có khả năng nàng ko nhớ rõ. nàng cúi đầu thì mới phát hiện, tay
hắn còn nắm lấy tay nàng, vì thế lại ngẩng đầu nói “Chuyện này…………tiên
sinh, anh có thể buông tay tôi ra được ko?”
Tiêu Ngự Phi lúc này mới ý thức được tay hắn còn cấm lấy cổ tay mảnh
khảnh của nàng, nhưng giờ phút này hắn ko muốn bỏ ra, vẫn muốn nắm lấy
“Kỳ Thật….tôi thật sự ko nhớ rõ chúng ta đã có gặp mặt qua, anh có phải là nhận lầm người ko?” Lôi Dĩnh rút tay mình về, nói
“Mị Ảnh” Tiêu Ngự Phi đơn giản phun ra 2 chữ, cố ý nhắc nhở tiểu nữ nhâ