
, không gặp nhau là tốt nhất!
“Vậy chúc hai người vui vẻ, tôi và bà
xã đi trước” Cung Thần Hạo cũng không muốn nấn ná ở đây thêm, một tay ôm lấy Lôi Dĩnh, một tay ẵm tiểu Huyên Huyên lướt qua hai người đi về phía trước
Lôi Tử Huyên nghiêng đầu nhìn sang chỗ
khác, hướng về phía Minh Thiên Mạch kêu lên “Ba Mạch, tiểu Huyên Huyên
đi trước đây, nhớ phải nhớ tiểu Huyên Huyên nha!” Kêu xong nó lại nằm
trên vai Cung Thần Hạo, ánh mắt ngó nghiêng xung quanh
Lôi Dĩnh từ đầu đến cuối không mở miệng nói lấy một câu, bởi vì nàng ko biết nên nói gì, cũng ko biết phải làm
gì để đối mặt hắn, cho nên nàng lựa chọn im lặng, lúc lướt qua hắn ,
nàng vẫn ko nhịn được nhìn hắn một lần, tổn thương tràn ngập trong mắt
hắn, nàng lại một lần nữa tổn thương hắn, nhưng chuyện này ko phải là
điều nàng muốn
Úc Tiêm Nhi nhìn bóng người đi xa, nụ
cười sâu không ít “Thiên Mạch ca, chúng ta đến vòng xoay ngựa gỗ đi” Nói xong, liền kéo tay Minh Thiên Mạch, cũng ko chú ý đến vẻ mặt u buồn của hắn
Nàng cứ như vậy lướt qua hắn, ko nói
tiếng nào, Minh Thiên Mạch ngồi trên ngựa gỗ, cặp mắt trống rỗng nhìn về phía trước, mà Úc Tiêm Nhi ngồi phía sau cũng ko chú ý đến nét mặt của
hắn, vẻ mặt mang theo sự vui vẻ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, chỉ cần
như vậy, nàng đã hạnh phúc
________________________
Chơi cả ngày, ăn cơm tối xong họ mới
trở về nhà, sau khi cùng Cung Thần Hạo nói tiếng chúc ngủ ngon, nàng
liền ôm tiểu Huyên Huyên bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, giúp tiểu
Huyên Huyên tắm rửa sạch sẽ, sau đó cũng trầm mình trong bồn tắm, hôm
nay quả là một ngày mệt mỏi
Vén chăn lên, nằm xuống giường, nhưng
ngay cả một chút buồn ngủ, nàng cũng ko có, vừa nhắm mắt lại, trong đầu
nàng lại hiện về ánh mắt bi thương của hắn, đem gối lót đầu kéo cao,
nàng nâng mắt nhìn khoảng tối
Cũng ko biết đã qua bao lâu, chuông
điện thoại chợt reo, đưa tay cầm điện thoại, trên màn hình hiện lên số
của hắn, nàng chần chờ 1 chút, rồi nhấn nút nghe
“A lô!” Lôi Dĩnh có chút run giọng, nhưng ngay cả nàng cũng ko phát hiện
“Là anh” Minh Thiên Mạch lúc này cũng vừa tắm xong, tựa vào giường gọi điện thoại
“Đã trễ thế này, vẫn chưa nghỉ ngời
sao?” Thật ra thì nàng đã đoán được, hắn sẽ gọi điện thoại đến, nhưng mà ko ngờ lại trễ thế này
“Lời nói ngày đó của em còn hiệu lực ko?” Minh Thiên Mạch nhắc qua câu hỏi, trực tiếp hỏi vấn đề mình muốn biết
Lôi Dĩnh ngây ngẩn cả người, còn hiệu
lực ko sao? Đã kiên định nói với hắn là “tin tưởng em”, hiện tại nàng có thể nói “No” được sao?
“Rất khó trả lời à?” Minh Thiên Mạch thấy thật lâu ko có đáp án, suy đoán trong lòng thêm sâu sắc
“Ko, lời nói ngày đó đương nhiên là còn hiệu lực” Đúng vậy, còn hiệu lực, nàng phải quản lý thật tốt trái tim
của mình, phải nắm bắt mục tiêu đã xác định từ đầu, không vì Cung Thần
Hạo mà thay đổi nó
Nghe được nàng nói còn hiệu lực, hắn ko cảm thấy mừng rỡ, lạnh nhạt nói “Anh chờ em thật lâu, thật mệt mỏi, hôm nay em khiến cho anh cảm giác rất xa xôi, mặc dù em đang ở trước mắt,
nhưng khoảng cách trong tim lại khiến anh ko thể nào chạm đến em, điều
này, làm anh rất bất an”
Nghe được hắn trầm giọng nói, Lôi Dĩnh
thật sâu đau nhói “Thật xin lỗi” . Hiện tại, ngoài ba chữ này ra, nàng
ko biết nên nói gì cùng hắn
“Anh muốn nghe ko phải là câu “thật xin lỗi” của em, những lời này em đã nói với anh quá nhiều rồi, nghe rất
nặng nề” Cho tới bây giờ, hắn ko cho rằng mình là một người vĩ đại, vì
thế trong tình yêu hắn cũng sẽ là một người đàn ông hẹp hòi
“Thật xin lỗi……….. thật xin lỗi……….”
Nước mắt ko tiếng động rơi xuống, hình như nàng đã tổn thương hắn rất
nhiều lần, nhưng vì cái gì mà hết lần này đến lần khác hắn chỉ một mực
quan tâm nàng, ko chịu buông tay? Nàng ko phải là một cô gái tốt, giống
như mẹ hắn đã nói, nàng căn bản ko xứng với một nam nhân tốt đẹp như hắn
“Hi sinh, sẽ nhận được hồi báo sao? anh vẫn chờ, vẫn đứng ở đó chờ, chờ em quay trở về bên cạnh anh, anh đã bị
tổn thương, nhìn tiểu Huyên Huyên thân mật gọi người kia là “ba”, anh
ghen tỵ, nhìn người phụ nữ mình yêu mến lại thân mật với đàn ông khác,
anh càng thêm ghen tỵ, nhưng mà anh lại ko thể làm cái gì, anh chỉ có
thể đứng tại chỗ, đợi em đến tìm anh, đợi đến mệt mỏi” Đây có được xem
là hướng về nàng báo oán ko? Báo oán bất mãn trong lòng hắn? Báo oán bất bình? Nhưng mà nói ra khỏi miệng thì hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhõm
Cố nén, không cho mình khóc thành tiếng “Thiên Mạch, thật xin lỗi………… em ko muốn anh mệt mỏi như vậy, em không
biết tại sao em lại lâm vào tình cảnh như hiện nay, em không khống chế
được tình cảm của mình, em biết như vậy thật có lỗi với anh, nhưng mà em thật hết cách rồi, em căn bản ko thể kháng cự được hắn” Hơn một tháng
nay chung sống, khiến cho nàng đã bắt đầu có thói quen, hắn đối với nàng quan tâm , đối với nàng săn sóc, còn cưng chiều Tiểu Huyên Huyên, khiến nàng rất thỏa mãn, hiện tại, nàng đã thua, hơn nữa còn là thất bại hoàn toàn
Lời của nàng như lưỡi dao sắc bén mạnh
mẽ đâm vào tim hắn, khiến hắn cơ hồ quên đi hô hấp, không khống chế
được? Mới cùng