
n
nụ cười , nói “Vậy theo lời cô nói, thì kẻ làm “bà xã” như tôi đây, phải tránh ra để cho cái “người thứ ba” như cô thuận lợi leo vào vị trí bây
giờ này của tôi sao? Thật buồn cười, một “người thứ ba” muốn phá hoại
gia đình người khác mà còn cao ngạo như vậy, tôi thật cảm thấy mất thể
diện thay cho cô, huống chi,”tình nhân” của chồng tôi không chỉ có mình
cô!”
Con cọp không ra oai thì nàng cho mình là mèo bệnh sao? Trước kia
mình ko muốn so đo với nàng là bởi vì ko thèm để ý đến, mà hiện tại là
do nàng chủ động gây sự, Lôi Dĩnh nàng cũng không cần thiết phải hạ khẩu lưu tình
“Cô……………” Cảm nhận ánh mắt khinh thường cùng khó chịu của bốn phía,
Âu Mị Nhi cảm thấy nàng đã bị rơi vào tình thế bất lợi, vốn định thật
tốt quở trách Lôi Dĩnh một phen, nhưng không ngờ nàng lại lâm vào tình
cảnh “trộm gà không được còn mất nắm gạo” , lại nhìn về Lôi Dĩnh, ánh
mắt của nàng càng thêm bén nhọn “Đừng tưởng rằng hiện tại cô trở về bên
cạnh hắn, thì hắn đã thuộc về cô” Vừa nói nàng liền ngồi vào vị trí đối
diện Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh giờ phút này rất muốn phì cười, cách nói chuyện của người
phụ nữ này thật không thú vị, buông đôi đũa trong tay ra, nâng ly nước,
nàng hé miệng nhấp một hớp , mới chậm rãi nói “Tiểu thư “người thứ ba”
mời cô làm rõ ràng 1 chuyện, hiện tại, không phải là tôi tự nguyện trở
về bên cạnh hắn, mà là hắn tự nguyện muốn tôi trở về, còn nữa, về phần
hắn thuộc về người nào thì chưa biết, nhưng tôi chắc chắn 1 điều rằng ,
nhất định hắn ko thuộc về cô”
Âu Mị Nhi nghe được danh từ xưng hô nàng gọi mình, mặt mày tức giận
đến tái mét “tiểu thư người thứ ba”? Bàn tay nàng vỗ cái “chát” vào mặt
bàn một tiếng rất thanh thúy, kết quả là, cái bàn không sao, song tay
nàng lại đỏ lên, nàng “đau” đến chân mày nhíu lại ! Giương mắt, nàng
nhìn chằm chằm vào “cội nguồn của tội ác”
Lôi Dĩnh nhìn nàng nở nụ cười, đúng là đồ đần, cái bàn khẳng định là
cứng chắc hơn rất nhiều so với bàn tay, vậy mà vẫn dám dùng sức đập
xuống. Nhìn qua sắc mặt nàng, nhất định là rất đau, tầm mắt nàng nhìn
vào chỗ mặt bị Âu Mị Nhi đập xuống, dịu dàng nói “Rất đau phải không?
Thật may là ngươi không sao, nếu không ta lại phải đền tiền bàn cho ông
chủ”
Lửa giận Âu Mị Nhi bốc lên ngùn ngụt, nàng đứng lên tức giận nói “Con ả đáng chết này, cô có gì đặc biệt hơn người, cô, cô…………”
Lời mắng chửi của nàng còn chưa kết thúc, thì đã bị Lôi Dĩnh cắt đứt
“Tiểu thư “người thứ ba” xin cô chú ý 1 về cách dùng từ của mình 1 chút, hơn đây là nơi công cộng , xin cô chú ý giữ hình tượng”
Các nàng vốn từ nhân vật tiêu điểm vất vả dời đi tầm mắt của mọi
người, song lại 1 lần nữa tầm mắt rơi vào người các nàng , Lôi Dĩnh thật sự hoàn toàn hết ý kiến, khó trách, đàn ông có câu “phụ nữ ngực càng
lớn thì càng không có đầu óc” , người trước mắt này là một cái ví dụ
sinh động nhất
Âu Mị Nhi tức giận đến mức giận chân, tầm mắt bốn phía khiến nàng rất khó chịu, nàng buông ra một câu “Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ ko dễ dàng bỏ qua, cô đừng vội mừng, còn nữa, tên tôi là Âu Mị Nhi” Lôi Dĩnh cứ
luôn miệng gọi nàng là “người thứ ba” này, “người thứ ba” nọ, khiến nàng rất mất thể diện
“Cô tên gì không liên quan đến tôi, nếu như hôm này cô không đến tìm
tôi gây rối, thì tôi cũng chẳng cần gì phải gọi như thế!” Bản thân đuối
lý, còn quy trách nhiệm cho nàng, Âu Mị Nhi tưởng nàng là người dễ bị
bắt nạt sao? Đứng dậy, nàng không thèm để ý đến người kia, thẳng chân đi về phía quầy phục vụ, thanh toán tiền, rời khỏi nhà hàng . Cái nơi này
một phút nàng cũng ko muốn ở lại, cái loại cảm giác bị mọi người như tên hề thật không tốt
Khuôn mặt Âu Mị Nhi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, khuôn mặt vốn yêu mị, mà hiện tại nhìn vào lại vô cùng xấu xí, ghen ghét luôn làm cho phụ nữ trở nên rất đáng sợ , trở thành một người khác, mà người phụ nữ này, giờ phút này lại đang bị ghen ghét lấp đầy tâm hồn, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Lôi Dĩnh, cầu khấn trong một giây kế tiếp Lôi Dĩnh sẽ bị xe
tông
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Âu Mị Nhi thấp giọng nói “Tôi muốn cô vì
chuyện nhục nhã hôm nay của tôi phải trả giá đắt, cô cứ chờ xem!”
Đây là lần thứ mấy Cung Thần Hạo đặt ốngng nghe xuống , hắn cũng ko nhớ được
Lôi Dĩnh rốt cuộc đã chạy đi đâu! Gọi điện thoại về nhà, nhưng ko ai
nhận, điện thoại di động cũng không tiếp, rốt cuộc là nàng đã xảy ra
chuyện gì?
Chẳng lẽ nàng lại ở cùng hắn? Nghĩ đến đây, Cung Thần Hạo liền nhớ
đến cái đêm hôm đó, nàng và hắn ôm nhau, chuyện này khiến hắn rất phiền
lòng
Điện thoại công ty vang lên, hắn lập tức nhận điện thoại
“Tổng tài,tiếp tân lầu một thông báo, có một vị tiểu thư tên “Ngụy Giai Lâm” muốn gặp ngài!”
“Ko gặp” Cung Thần Hạo ko chút suy nghĩ nói
“Vị tiểu thư kia nói, nếu như ngài không gặp cô ấy, ngài sẽ hối hận”
“Tôi biết rồi!” Ánh mắt của hắn chuyển lạnh, đặt điện thoại xuống
Nàng tới công ty hắn làm gì? Không phải hắn đã tinh tường cùng nàng
nói rõ chia tay rồi sao? Hối hận? Vậy sao? Hắn cũng muốn xem qua một
chút cái chuyện có thể làm hắn hối hận
Lát sau, Lâm thư kí dẫn Ngụy Giai Lâm vào phòng là