Hoa Tâm Tổng Tài

Hoa Tâm Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328175

Bình chọn: 9.5.00/10/817 lượt.

nàng ko chút suy nghĩ đã đồng ý rồi, bởi vì cái chuyện ko báo đã bỏ đi

lần trước, nên cô bạn hẹp hòi kia vẫn còn để trong lòng, thời gian cùng

nàng ước hẹn là 9 h, nhưng nàng hết lần này đến lần khác lại ngủ thẳng

cẳng đến 8h40 mới tỉnh lại, mặc dù nhất định sẽ trễ, nhưng nếu như nàng

hoạt động nhanh 1 chút, cò lẽ sẽ ko trễ quá lâu, cho nên , nàng từ trên

giường nhảy dựng lên, thật nhanh vọt vào phòng tắm rửa mặt

Ko có nước

Khi nàng vặn vòi phông tên lại phát hiện ko có nước, nàng hoài nghi tự hỏi

Ko thể nào?! Ko có thông báo cúp nước a!

Bất đắc dĩ, nàng lấy 1 lọ nước khoáng, thật khó khăn dùng nó rửa mặt, sau đó vội vàng chọn quần áo, mặc đồ xong, nàng mang theo túi da lao ra cửa nhà

Sau khi đóng cửa một cái “rầm” , nàng mới nhớ đến chìa khóa thẻ và

điện thoại di động quên mang đi rồi, thật may, bởi vì xế chiều ,lúc trở

về lại là lúc về cùng Cung Thần Hạo, cho nên ko sợ ko vào được cửa,còn

quên điện thoại di động thì hơi phiền, một lát nữa ko đợi được người ,

Khải Nhân nhất định sẽ điên cuồng gọi điện thúc giực, nhưng mà bây giờ

nàng đã ko còn thời gian nghĩ đến mấy thứ này, dù sao sự thật đã là như

vậy, nàng tốt nhất vẫn là đi nhanh một chút

Đuổi kịp thời gian ko? Nếu ngồi taxi nhanh 1 chút, ko phải là sẽ có thể sao?

Ko phải chứ

Nàng đứng ở ven đường đợi gần nửa giờ, giơ tay cả chục lần mà chẳng có lấy 1 chiếc taxi dừng lại, khiến hủy bỏ đáp án

Rốt cuộc vất vả lắm mới thấy 1 chiếc xe ko, cái này, nàng có thể thuận lợi đạt được ý nguyện rồi

Kết quả….nó chạy mất tiêu rồi

Đứng ở ven đường, thời gian đã là mười hai giờ ba mươi lăm phút, Lôi

Dĩnh rốt cuộc cũng buông tha ý định, cho nên nàng liền gọi điện thoại

cho Tô Khải Nhân

“A lô, Tiểu Nhân, là ta”

“Ngươi còn biết gọi điện thoại đến a! Ngươi có biết ta ngồi ở quán cà phê đợi ngươi bao lâu ko?” Tô Khải Nhận giọng nói nóng như lửa chấn

động màng nhĩ Lôi Dĩnh

“Xin lỗi mà! Buổi sáng ngủ quên, ta vốn định đuổi theo thời gian,

nhưng mà ở trên đường vẫy tay cả nửa tiếng đồng hồ vẫn ko gọi được 1

chiếc ta xi, nhưng mà bây giờ thì xe đã đi được nửa đường rồi” Lôi DĨnh

nhỏ giọng giải thích

“Con nhỏ này, ko đến được, lại nói dối, một chút độ tin cậy cũng ko có” Tô Khải Nhân tức giận nói

“Thật mà, bây giờ ngươi còn ở Thiên Vị ko, ta qua đó tìm người”

“Ở cái đầu của ngươi a, ta về nhà, ta cũng ngồi ở đó đợi ngươi 3

tiếng rồi, điện thoại gọi đến thì ko bắt máy, ngươi đừng nói với ta là

ngươi quên mang di động đi?”

“Ách………..lúc ra cửa quên mang theo”

“Ngươi……………ta nghĩ ngươi đang có ý làm ta tức chết”

“A…………đừng nóng mà, ngày mai, ngày mai ta nhất định ko đến muộn, ngày mai ta nhất sẽ cùng ngươi dạo phố, hơn nữa ngày mai ta sẽ trả tiền bữa

trưa, ngươi muốn ăn cái gì đều ko có vấn đề”

“Đây là lời ngươi nói, vậy ngày mai thời gian và địa điểm giống nhau, đừng tới trễ”

“Biết rồi, vậy cứ như thế! Đừng nóng giận nha”

“Ừ, cúp máy đây!”

“Được”

Cúp điện thoại, Lôi Dĩnh mới coi như là thở phào nhẹ nhõm, hiện tại

nàng chỉ cảm thấy cái bụng trống trơn, bởi vì chuyện tối ngày hôm qua

nên nàng ko ăn nhiều, trong nhà thiếu đi Tiểu Huyên Huyên sự ngon miệng

của nàng cũng giảm theo, buổi sáng vì vội vàng ra cửa, nên cũng ko có ăn , mà bây giờ đã là buổi trưa rồi, có thể tưởng tượng được, nàng đói đến mức nào, cho nên nàng đã quyết định, hiện tại ăn cơm so sánh với cái gì cũng là quan trọng nhất



Hôm nay vận may của nàng không phải là “không tốt” mà là “vô cùng rất không tốt”

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trởi sáng sủa đột nhiên trở nên âm u , nhìn

qua cái người quấy rầy đại sự ăn cơm của mình, Lôi Dĩnh lại một lần nữa

tự nhủ về cái “vận may” của nàng

Đúng là oan gia ngỏ hẹp nha! Đơn giản chỉ muốn ăn một bữa cơm, lại có thể đụng phải nàng, Lôi Dĩnh hôm nay quả thật là xui xẻo đến nhà, nàng

đối mặt với người phụ nữ trước mắt này một chút hảo cảm cũng ko có

“A! Đây không phải là Cung thiếu phu nhân của chúng ta sao! Thật là

đúng dịp nha, không ngờ lại gặp nhau ở nơi này!” Âu Mị Nhi vẻ mặt kinh

ngạc nói, nhưng trong giọng nói toát ra vẻ khinh thường, người bình

thường cũng nghe thấy

“Thế giới thật là quá nhỏ, dù sao T thị trên bản đồ cũng chỉ là một

chấm bé xíu, một cái nơi nhỏ bé như vầy, đi đâu cũng chạm mặt “người

quen” ” Lôi Dĩnh thấp giọng than, nhìn sơ qua như nàng tự nói, nhưng

từng câu từng chữ lại hoàn toàn truyền vào trong tai Âu Mị Nhi

“Xem ra, cô cũng không thích đụng phải” người quen” , cũng đúng! Có

người phụ nữ nào lại nguyện ý gặp mặt “tình nhân” của ông xã mình mà còn cảm thấy vui vẻ chứ! Ai, nhưng thực tế lại vô cùng tan khốc nha, rõ rõ

rành rành ông xã không còn yêu mình, vậy mà có người vẫn còn cứng rắn

không muốn buông tay!” Âu Mị Nhi giả vờ thở dài nói, còn cố ý lớn tiếng, nàng muốn xác định mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy

Đối với ánh mắt tò mò bốn phía đang phóng tới , Lôi Dĩnh cực kì không được tự nhiên, ánh mắt thương cảm có, cả ánh mắt xem kịch vui, giương

ánh mắt nhìn Âu Mị Nhi xinh đẹp, ngươi thật đúng như tên, đôi mắt toát

lên vẻ kiều mỵ này không phải ai cũng có thể có,nàng khóe miệng ẩn hiệ


Snack's 1967