
ã đánh động tới ba mẹ hắn, nếu không , hôm nay, Tống Trân cũng sẽ ko tới đây , dùng tiền của mình
khiến nàng dao động . Sự việc phát triển càng ngày càng phức tạp, sóng
cũ chưa tan, sóng sau lại tới, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Hôm nay, tâm tình Lôi Dĩnh thật xấu , bởi vì cái chuyện buổi sáng mà, tâm tình của nàng đã trở thành cái trạng thái mưa dầm như trước
Cho nên nàng đã đến nhà trẻ Bảo Ân trước giờ tan học khoảng nửa tiếng , chờ đợi tiểu công chúa tan trường . Vì chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của nó, tất cả mọi phiền não của nàng đều biến mất
Một bóng hình quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng. Nàng lắc lắc đầu, hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chắc chỉ là người giống
người , nàng tự nói thầm với chính mình , nhưng khi bóng người quen
thuộc kia quay người lại , thì nàng đã kinh ngạc rồi . Lôi Dĩnh tay phải theo phản xạ bịt kín miệng mình , mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt tuấn tú
Cung Thần Hạo vừa xoay người lại vừa lúc thấy được Lôi Dĩnh đứng ở
ngoài cửa trường, xem qua biểu tình kinh ngạc của nàng , hắn biết rõ
nàng rất bất ngờ . Hiện tại cảm tình của hắn và tiểu công chúa được bồi
dưỡng cũng rất tốt , đã đến thời điểm hắn đưa bọn họ về nước , làm như
vậy hắn sẽ ko phải chịu đựng cuộc chiến nước miếng của ông và ba mẹ mỗi
ngày
“Vợ yêu , nhìn thấy anh, sao em lại kinh ngạc như thế?” Cung Thần Hạo đuổi theo nàng , đứng đối diện nàng, cười hỏi
Lôi Dĩnh ngước mắt chống lại ánh nhìn của hắn, căng thẳng lùi về phía sau “Anh………sao anh lại ở đây?”
“Anh làm giáo viên ở chỗ này , vậy thì tại sao anh lại ko thể ở đây?” Cung Thần Hạo tiến lên từng bước, giọng điệu lưu manh, đùa cợt nói
Giáo viên? Hắn sao lại có thể làm giáo viên ở đây? Chẳng lẽ hắn muốn
đem tiểu Huyên Huyên mang đi?? Sau khi suy nghĩ 1 chút, Lôi Dĩnh nhất
thời trở thành gà mái bảo vệ con , liền trừng mắt nhìn hắn nói “Tôi mặc
kệ anh ở đây làm cái gì , nhưng mà tôi ko cho phép anh mang tiểu Huyên
Huyên đi”
Cung Thần Hạo nhìn biểu tình giờ phút này của nàng liền lắc lắc đầu
cười nói “Em nhầm rồi, anh ko muốn đem tiểu Huyên Huyên đi , mà là đem
mẹ con em cùng đi”
“Ko, tôi…………chúng ta đã ly hôn” Lôi Dĩnh dời tầm mắt, nàng rất sợ đối mặt với ánh mắt của hắn, nếu nhìn vào mắt hắn , nàng sẽ ko thể nói ra
những lời đó
“Chẳng lẽ , anh trước đây vẫn chưa nói rõ sao? Bản hợp đồng kia đã
sớm bị anh xé bỏ , anh ko thể ly hôn với em , cho nên em tốt nhất là
chết tâm đi, chúng ta hãy cùng nhau về nước” Cung Thần Hạo thật không
hiểu vì sao nàng lại cố chấp như thế , hắn đã chịu xuống nước , cho nàng một bậc thang để xuống, nàng chỉ cần chịu khó leo xuống là được
Lôi Dĩnh vội vàng kéo khóa túi xách của mình, rất nhanh đã lôi ra một xấp tài liệu, đưa ra trước mặt hắn “Ký tên đi!”Đây là tờ giấy ly hôn mà hai ngày trước nàng đã nhờ luật sư làm giúp
Cung Thần Hạo lạnh lùng tiếp nhận , nhìn cũng ko nhìn, đã đem xấp
giấy xé bỏ “Anh ko ly hôn” Hắn gằn từng tiếng , nói vô cùng kiên định
Lôi Dĩnh mở to đôi mắt đẹp , nhìn những mảnh giấy bị xé rách “Rốt
cuộc anh muốn thế nào?” Giây tiếp theo, Lôi Dĩnh đã ngồi xổm xuống úp
mặt lên đùi, ôm chính mình khóc lên
Cung Thần Hạo nhìn Lôi Dĩnh òa khóc, thân thể có chút run run , trong lòng chịu đựng đau đớn . Tại sao nàng ko hiểu rõ dụng tâm của hắn? Nếu
muốn buông tay, thì ba năm trước hắn đã buông tay , mặc kệ lúc trước hắn có bao nhiêu phụ nữ hay từng có bao nhiêu phụ nữ nhưng mà điều quan
trọng nhất bọn họ trước sau đều không phải là nàng
“Đừng khóc, sắp tan học rồi, em như vậy , người khác nhìn vào sẽ
tưởng anh bắt nạt em” Cung Thần Hạo muốn ôm nàng thật chặt, nhưng hắn
lại ko thể làm được, hắn chỉ có thể nói ra những lời trái với lương tâm
của mình . Thật may là vị trí của cái nhà trẻ này, có chút chút hẻo lánh , nên người qua lại cũng rất ít
Lôi Dĩnh nghe thấy lời hắn nói, nàng cũng muốn ngừng khóc, nhưng mà
nước mắt ko kềm lại được vẫn cứ tuôn rơi . Nàng chán ghét bản thân mình
như vậy , luôn rối loạn khi gặp mặt hắn
Cung Thần Hạo thấy nàng thật lâu vẫn không đứng dậy , liền một phen
kéo tay nàng .Taycầm chặt đôi bờ vai nàng , khiến nàng nhìn thẳng vào
tầm mắt hắn . Lúc này nơi khóe mắt nàng vẫn còn ngân ngấn nước mắt xung , vẻ mặt đầy nước mắt “Nếu muốn ly hôn , thì nhất định phải về nước ,
chúng ta hãy cho nhau thời gian 3 tháng, nếu ba tháng sau, em vẫn muốn
ly hôn, anh sẽ để em đi” Đây là thỏa thuận cuối cùng của hắn, chỉ cần
cho nhau thời gian ở chúng, hắn tin tưởng , nhất định nàng sẽ yêu hắn
lại
Ba tháng?Thời gian? Nàng nhìn hắn, đầu óc xoay chuyển một hồi, lát
sau mới do dự mở miệng đáp “Được, tôi chấp nhận” Nếu muốn đánh cuộc!!
Vậy thì nàng sẽ đánh cuộc lúc này
“Anh cho em 1 tuần, em đem mọi chuyện ở bên này xử lý thật tốt” Cung Thần Hạo nói
Lôi Dĩnh nhìn hắn , gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý
“Lau mặt của em một chút đi” Cung Thần Hạo buông vai của nàng ra , từ trong túi áo rút ra một cái khăn giấy đưa cho nàng
Lôi Dĩnh tiếp nhận rất nhanh đã dùng khăn lau lau . Cung Thần Hạo
buồn cười nhìn , định vươn tay giúp nàng gỡ miếng giấy d