
ười đứng tựa vào cửa sổ nhìn dòng đèn xe bên
ngoài đột nhiên xoay người lại, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tế,
trên thực tế lại giỏi giang , so với hắn còn giống gian thương hơn
“Cậu còn chưa đi?”Giọng điệu thật bình tĩnh
Trời ạ!! Phương Tử Kiệt có khí phách xúc động nói “Tổng giám đốc đại nhân
chưa kêu tiểu nhân đi ra ngoài, tiểu nhân nào dám đi” Trong giọng nói lộ ý trêu chọc
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Cung Thần Hạo không để ý đến giọng điệu của hắn, hỏi
Phương Tử Kiệt nâng cổ tay, nhìn đồng hồ nói “Đã gần bốn giờ, tổng giám đốc”
“Còn có lịch trình gì không?”
“Ngoại trừ bưởi tối phải cùng Bạch tiểu thư ăn cơm thì không còn lịch trình gì khác” Phương Tử Kiệt nói, gần đây hắn đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng
tin tình cảm vẫn không giảm, nhưng mà vẫn chưa cùng phụ nữ sản sinh quan hệ, có khi chỉ về nhà “hắn”(*Tử Kiệt) ngủ, có khi lại ngủ trong văn
phòng
“Tối nay, cậu theo tôi, thuận tiện cùng tôi uống một ly” Cung Thần Hạo không đợi hắn trả lời, nói xong đã rời khỏi phòng họp
Để lại một Phương Tử Kiệt kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Thật khó hiểu, Hạo
gần đây bị sao vậy, luôn tỏ vẻ lạnh lùng làm cho hắn có chút không kịp
thích ứng
Lắc lắc đầu, hắn xoay người, cũng rời khỏi phòng, để lại một phòng họp yên tĩnh Đêm nay
Hắn say, hắn lại một lần nữa vì nàng mà say
“Trời ạ! Sớm biết cùng ngài uống rượu sẽ xảy ra loại tình huống này, tôi sẽ
không đến đây” Phương Tử Kiệt đỡ Cung Thần Hạo loạng choạng bước vào nhà
Đem Cung Thần Hạo say đến bất tỉnh nhân sự đặt trên giường, chính hắn cũng
đi ra khỏi phòng khách,lấy nước từ trong tủ lạnh ra, ực …ực vài cái,
toàn bộ nước đã bị hắn uống sạch
Nghỉ ngơi vài phút, hắn lại trở
về phòng khách, dù sao cũng phải giúp Hạo sắp xếp lại một chút, Hạo mới
có thể đi ngủ a! Nhận việc giúp Hạo cởi áo khoác, cởi giầy, lại từ phòng tắm lấy ra khăn lông ướt giúp hắn* (Cung Thần Hạo) lau mặt
Ai………………..
Chăm sóc người say rượu đúng thật là phiền, nghe hắn mơ mộng gọi tên, lần
này là lần thứ hai mươi bảy hắn gọi tên nàng rồi. Rõ ràng đã quan tâm
nàng như vậy, cần gì phải tự làm khổ mình??
Phương Tử Kiệt lắc lắc đầu khó hiểu, buông khăn mặt ra, giúp hắn đắp chăn thật tốt, mới từ trong phòng khách lui ra ngoài
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Cung Thần Hạo cũng tỉnh lại, tuy rằng đâu vẫn như trước có chút đau, nhưng hắn vẫn rời giường, cầm lấy áo khoác rời khỏi
nhà Phương Tử Kiệt, đương nhiên hắn sẽ không đánh thức Phương Tử Kiệt
đang mê ngủ
Về nhà, cái cảm giác trống rỗng này vẫn không biến
mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt, điều này làm cho hắn rất bất an,
buông áo khoác trong tay ra, hắn đi đến trước phòng khách, giống như
trước, rất nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra
Cửa hé mở, hắn bước vào,
nhưng đập vào mắt chỉ là chiếc giường lớn ngăn nắp, sạch sẽ, cùng một
đóng chăn đã được gấp gọn gàng, phòng tắm cũng không có tiếng động. Hắn
rất nhanh rời khỏi phòng khách, ngược lại trở về phòng ngủ, nhưng kết
quả vẫn giống nhau, toàn bộ đều trống rỗng, căn bản không có bóng dáng
của nàng
Nàng không ở nhà?? Chẳng lã nàng trở về nhà với ba mẹ??
Đây là điều hắn nghĩ đến đầu tiên, nhìn nhìn thời gian, hiện chỉ mới hơn
bảy giờ, hắn không thể gọi điện về nhà, cố ý kềm chế tâm trạng bất an,
hắn không tin nàng sẽ rời đi
Nhẹ nhàng khoan khoái, từ trong
phòng tắm đi ra, tẩy sạch mùi rượu, tâm trí của hắn cũng thanh tỉnh
không ít, thời gian hẳn còn sớm, hắn cũng không ngủ được, chỉ có thể trở về thư phòng làm việc
Vào thư phòng, ngồi trên ghế, hắn vừa định đem máy vi tính mở ra, lại thấy được một phong thư. Cầm trên tay, mở
phong thư ra, bên trong hiện ra một lá thư nhỏ cùng một tờ đơn
Đơn ly hôn??
Ánh mắt rất nhanh quét qua tờ đơn, nữ nhân chết tiệt này đã ký tên trước, thì ra ngày hôm qua hắn cảm thấy bất thường là vì nàng
Sau đó mở lá thư ra, chữ viết thanh tú, từng nét từng nét đập vào mắt hắn
Cung Thần Hạo
Thời điểm anh đọc bức thư này, thì em đã rời đi. Em suy nghĩ thật lâu, vẫn
quyết định viết ra bức thư này, để cho mình một mặt hai lời nói rõ với
anh
Ngay từ ngày đầu tiên em bị ép gả cho anh như một con cờ, ba
em vì tiền đã đem em bán cho anh. Hoa danh của anh bên ngoài, em đã sớm
nghe thấy, cho nên em đã chống đối cùng ba cãi nhau, nhưng thứ em nhận
được chỉ là một cái tát tai vang dội, cùng lời nói lạnh nhạt. Đã khóc,
đã náo loạn nhưng bất lực nên cuối cùng em đành thỏa hiệp nhận lệnh lấy
anh
Từ khi mới gặp , nụ cười dịu dàng, giọng điệu lưu manh, cùng
thái độ bất cần đời của anh đã khiến cho em đối với anh có ấn tượng rất
kém, tuy rằng anh rất tuấn tú, có tiền , phụ nữ đối với anh căn bản cũng chỉ như quần áo, có thể mai mặc bộ này, mốt đổi bộ khác, nhưng luận
điệu “Anh là mặt trời, phụ nữ là hoa” , em rất không quen
Nhưng
sau khi kết hôn, em lại phát hiện, mình đã dần dần yêu anh, trầm mê
trong sự dịu dàng của anh, trầm mê trong vẻ săn sóc, Khải Nhân đã từng
khuyên em, bảo em hãy chấp nhận anh, nếu kết hôn cũng sẽ không giống như hai người xa lạ, dù sao cũng là người sống cùng một mái nhà
Đúng thế, và em đã tiếp nhận, em thật sự yêu anh. Khô