
h động vừa rồi, mẹ hắn là đã đoán được sơ sơ! Một hồi nên lờ đi, hay thừa nhận đây?? Lôi Dĩnh có chút buồn rầu
Tầm mắt Cung Thủ Hằng cùng Liễu Tình, nhìn về phía Lôi Dĩnh đang ngồi không dời đi, nàng bị bọn họ nhìn chăm chú có chút đứng ngồi không yên, liền
cẩn thận nhìn lại rồi nở một nụ cười tươi
Lôi Dĩnh im lặng một chút, miệng cười nói “Ông, mẹ, hai người sao lại nhìn con??”
“Ách…………Tiểu Dĩnh…..nói thật cho mẹ biết……….không phải là con đã có…?” Liễu Tình có ý dò hỏi, ánh mắt còn liếc nhìn cái bụng của nàng
“A??
Chuyện đó……….con……….” Lôi Dĩnh giương mắt nhìn nhìn bọn họ, ánh mắt bọn
họ chờ mong, còn có chút vui sướng khiến nàng không nghĩ ra được lời nói dối, liền cắt chặt răng nói: “Ân, hơn ba tháng…………”
“Ha……………thật tốt quá, ta muốn ôm chắt nội” Cung Thủ Hằng một lòng nhẹ nhõm
“Đúng vậy a!! Ta muốn làm bà nội” Liễu Tình cũng cười híp mắt
Lôi Dĩnh nhìn bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, cùng hai người nở nụ cười
Ở cùng bọn họ cả ngày, sau khi được bọn họ dặn dò, nàng mới trở về nhà trọ,mà chồng của nàng vẫn chưa trở về Sau khi ở cùng bọn họ cả một ngày, được bọn họ dặn dò xong , nàng mới quay trở về nhà trọ, chồng của nàng vẫn chưa trở về
Lôi Dĩnh cũng bắt đầu kế hoạch sắp xếp cuộc sống sau này, hai tuần sau , nàng sẽ lặng lẽ rời đi
Giữa hai tuần này, Cung Thần Hạo có về nhà qua đêm 2 lần , nhưng cả hai
người đều không có nói chuyện qua , hoặc là hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng được, bởi vì nàng nhìn thấy bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, nàng đã chờ cho hắn mở miệng, cho mong hắn có thể nói chuyện
với mình, cũng có thể cho mình một cơ hội cuối cùng, nhưng mà cuối cùng
hắn vẫn không thể mở lời
Hắn cũng không phát hiện đồ đạc của nàng dần dần biến mất, bởi vì……….hắn luôn trở về cái nhà này rất
vội vàng, cũng bởi vì hắn chưa bao giờ từng để ý qua nàng
Cho nên sau khi hắn đi làm, nàng cuối cùng cũng chuyển đi món hành lý cuối
cùng, đặt trên mặt bàn một phong thư, cùng một tờ đơn ly hôn nàng đã
tươm tất ký sẵn
Đương nhiên, nàng cũng không nói cho hắn biết chuyện mình mang thai
Quay đầu lại nhìn nhìn căn nhà mình đã ở hơn bốn tháng, trên dưới sắp xếp,
quét tướt lại một lần, nàng không muốn mình ra đi mà để lại căn nhà
nhếch nhác, nàng vừa quét dọn, vừa nhớ lại cuộc sống hơn bốn tháng nay,
một cuộc sống ngọt ngào, nhưng cũng thật nhiều chua xót
Tạm biệt, nhà của tôi
Tạm biệt, Cung Thần Hạo
Không, nàng hi vọng, hắn và nàng vĩnh viễn không cần gặp lại, đã yêu một lần,
đã đau một lần rồi, đối với nàng như vậy đã là quá đủ
Còn có ông, ba, mẹ, thực xin lỗi, xin mọi người tha thứ cho Tiểu Dĩnh đi!
Tuy rằng thật có lỗi, nhưng sống một cuộc sống áp lực như thế này, nàng
sợ mình sẽ điên mất
Ông, xin ông hãy giữ gìn sức khỏe
cũng như thân thể mình, cả ba và mẹ, cũng xin hai người hãy để ý đến
thân thể mình . Hạ quyết tâm, nàng mở cửa, đi ra, lại đóng cửa lại
Cửa đóng cũng là lúc cánh cửa lòng nàng cũng bị đóng lại, Lôi Dĩnh không
quay đầu rất nhanh đi vào thang máy, tất cả mọi chuyện, bắt đầu từ
khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại , đã kết thúc
Cô dâu hợp đồng?? Từ lúc bước ra khỏi Lôi gia , hợp đồng này với nàng đã không còn quan hệm cho nên nàng không có bội ước
“Chờ có lâu không?” Lôi Dĩnh mang theo hành lý đi tới một người đàn ông đang dựa người vào chiếc xe màu đen hoa lệ hỏi
“Không có, anh cũng vừa xong” Người đàn ông mỉm cười nói
“Vậy đi thôi” Lôi DĨnh nói xong, liền mở cửa sau của xe, đem hành lý đẩy vào
“Đã nghĩ kĩ sao?” Người kia xác nhận hỏi
Lôi Dĩnh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn nàng một cái
đầu đứng trước mặt, kiên định nói “Đúng vậy, đã sớm nghĩ kỹ”
Người đàn ông tươi cười, mở cửa xe “Vậy tiểu thư xinh đẹp, xin mời lên xe!”
“A…………..” Lôi Dĩnh cười cười, ngồi lên
Thời điểm ngồi trên xe, nàng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh,
tòa nhà này, con người cùng động vật nơi đây, đã cùng nàng gắn bó suốt
bốn tháng, nên khi rời đi nàng vẫn có chút không nỡ
Người đàn ông lướt qua đầu xe, ngồi vào vị trí điều khiển, nghiêng người giúp nàng thắt dây an toàn
Lôi Dĩnh quay đầu lại nhìn hắn, chân thành cười cười nói “Cảm ơn”
Người đàn ông không nói gì, chỉ mỉm cười đáp trả, rồi giậm chân ga, đưa xe chạy xa dần , xa dần mái nhà thương tâm của nàng
_________________________
Ngồi cùng một đám quản lý, hai mặt nhìn nhau, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh
mắt của trợ lý Phương, đám quản lý mới rời khỏi phòng họp, để lại Cung
Thần Hạo cùng Phương Tử Kiệt
Cung Thần Hạo xoa xoa thái dương nói ” Hôm nay mí mắt cứ giật giật như có chuyện xấu xảy ra vậy”
“Tổng giám đốc , từ khi nào ngài cũng tin vào chuyện đó vậy” Cung THần Hạo là người theo chủ nghĩa vô thần, hôm nay hắn lại nói ra như vậy, làm cho
Phương Tử Kiệt cũng có chút giật mình
Cung THần Hạo đứng dậy đi về hướng cửa sổ , nhìn cảnh quan bên ngoài, trong lòng nghĩ đến
cái gì, ngay cả chính hắn cũng không biết
Phương Tử Kiệt, đứng ở phía sau, đợi hơn mười thế kỉ, cũng nhịn không được kêu lên “Này! Đại tổng giám đốc, quay hồn về!!”
Lời lẽ trêu chọc làm cho ng