
h ăn mặc như vậy, nhưng nó làm nền cho nàng
khiến nàng càng xuất sắc: vòng eo thon gọn, đường cong gợi cảm, mái tóc dài óng
mượt buộc lên đơn giản. Đối với Thạnh Hạo mà nói thì đây thực sự là một sự cám
dỗ chết người.
Nhìn thấy người trước mặt cười với mình, Vũ Phi chạy
như bay đến, ôm chầm lấy đối phương, “Em rất nhớ anh.”
“Ta cũng vậy, Vũ Phi!” Nụ cười trên mặt Duệ Ngữ tràn
đầy ánh dương.
Nhìn hai người ôm nhau, lạnh lùng nói: “Hai người
không hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Thấy có người ngoài, Vũ Phi
liền buông Duệ Ngữ ra.
Gương mặt người trước mắt quen quá a, đây không phải
là người mặc áo đen mà cô cứu ở nhà trọ sao.
Người mặc áo đen thấy Vũ Phi nhìn mình, lập tức qìu
xuống: “Phong Nhẫn đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”
Thúy Thúy đứng bên cạnh nhìn thấy Phong Nhẫn mặt đỏ
lên như quả táo.
“Có phải nàng chuẩn bị rời khỏi đây cùng Duệ Ngữ
không?’ Thạnh Hạo quyến luyến nhìn Vũ Phi.
“Ừ, tôi thích tự do, không muốn bị nhốt trong
lồng, ở đây không hợp với tôi.” Thạnh Hạo, dù tôi rất thích anh, tôi cũng không
thể chấp nhận vì tình yêu mà sa ngã, càng không thể san sẻ chồng mình với nhiều
người phụ nữ khác.
“Vậy Duệ Ngữ hợp với nàng ư? Nước Thánh Nguyệt không
phải là lồng ư? Lẽ nào Duệ Ngữ không nói với nàng chàng ta là thái tử của nước
Thánh Nguyệt sao? Không nói với nàng chàng ta sắp đăng cơ làm hoàng đế sao?”
Thạnh Hạo hỏi lại.
“Những việc này tôi toàn toàn không biết, cũng chưa
từng nghe anh ấy nói tới.” Vũ Phi nhàn nhạt trả lời, dường như việc này chẳng
có quan hệ gì với mình.
“Phi Nhi, ta yêu nàng, ở bên ta được không?” Thạnh hạo
chân thành nhìn Vũ Phi.
“Thạnh Hạo, chúng ta không hợp nhau, tôi đến từ đất
nước của nữ nhân, ở chỗ chúng tôi một người đàn ông chỉ được phép lấy một vợ,
tôi không thể chia sẻ người đàn ông mình yêu với nhiều người phụ nữ khác, anh
hiểu không?”
“Nàng cũng yêu ta phải không, Phi Nhi, chỉ cần nàng ở
lại, ta đảm bảo sau này ta tuyệt đối sẽ không nạp thêm phi tần khác nữa, không
tiếp tục tuyển phi tử nữa, nàng muốn xuất cung đi chơi cũng được, bất kì yêu
cầu nào của nàng ta cũng đều đáp ứng, chỉ cần nàng ở lại bên ta.” Thạnh Hạo
nhìn Vũ Phi thỉnh cầu.
“Trừ phi anh thề với trời, còn phải quỳ xuống cầu hôn
tôi nữa, cầu hôn tôi lấy anh.”
“Được, ta xin thề. Phi Nhi, ta cầu hôn với nàng, xin
nàng hãy lấy ta!” Nói rồi quả nhiên quỳ xuống.
“Đợi một lát, không phải quỳ cả hai chân như thế a,
chỉ cần quỳ một chân là được rồi, đây là tập tục ở quê hương chúng tôi!” Thạnh
Hạo cứ theo lời mà làm.
“Được rồi, lần diễn tập này coi như anh qua, ngày mai
mang đến đây mười một bông hoa hồng đỏ, chính thức cầu hôn tôi!” Không có hoa
tươi, không có nhẫn cưới, không có thành ý như thế thì làm sao được.
“Vũ Phi, nàng đã quyết định, thì ta chúc phúc cho
nàng, nếu sau này phải chịu bất kì ấm ức nào, hãy nhớ cầm cái này đến tìm ta,
nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy ta.” Nói rồi đưa cho một lệnh bài bằng ngọc
tinh xảo.
“Cảm ơn anh, Duệ Ngữ, anh mãi mãi là người thân nhất
của em.” Những giọt lệ như pha lê rơi đầy trên mặt.
Bảy ngày sau, ngày lành tháng tốt, tuyên bố với toàn
dân thiên hạ: Sắc phong Tiêu Thị Vũ Phi là hoàng hậu Xích Nhật quốc, để mừng
đại lễ này, miễn giảm thuế một năm, để tỏ sự khoan hồng, khâm thử. (đọc điểm
mực Trung văn cung cấp>.
“Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến hoàng hậu, hoàn hậu thiên tuế thiên tuế
thiên thiên tuế. Chúc hoàng thượng, hoàng hậu mãi mãi hòa hợp, chúc nước Xích
Nhật thiên thu vạn đại, thọ cùng thiên tề.”
“Sứ giả nước Thánh Nguyệt dâng lễ vật!”
“Sứ giả nước Tinh Thần dâng lễ vật!”
“Sứ thần nước Đông Doanh (Nhật Bản) dâng lễ vật!”
“Sứ giả Tỉ Lợi Thời ( nước Bỉ) dâng lễ vật!”
“Sứ giả Sa Hoàng dâng lễ vật!”
Trung Thổ lấy nước Xích Nhật làm thủ lĩnh, nước Thánh
Nguyệt và nước Tinh Thần phò tá. Nhưng Thạnh Hạo rất hiểu ngoại giao, đem tơ
lụa, lá trà ra ngoại quốc, đồng thời duy trì quan hệ tốt đẹp. Thời nước Thánh
Nguyệt và nước Tinh Thần quân vương đều phục tùng nước Xích Nhật, một là quy
tắc tổ tiên để lại, hai là thực lực kinh tế và thực lực quân sự nước Xích Nhật
đều vượt xa hai nước kia, nhưng đối với họ thì vẫn rất tôn trọng, nên giữa ba
nước cũng không có vấn đề gì, bách tính ba nước cũng tự do qua lại. Nếu có
ngoại địch xâm nhập, ba nước sẽ cùng chống lại kẻ thù chung!
Trong bữa tiệc chiêu đãi vào buổi tối, phi tần các
cung lần lượt đến chúc mừng, thăm hỏi.
Yên Nhiên nương nương mặc một bộ voan tụ sắc, đi đến
phía trước: “Thần thiếp chúc hoàng thượng, hoàng hậu mãi mãi hòa hợp. Xin tha
lỗi cho thần thiếp vô ý, cũng mặc bộ tụ sắc vốn yêu thích nhất.”
Rõ ràng là cố ý để khiến ta xấu hổ, còn nói cái gì mà
vô ý.Vốn chẳng muốn đôi co với cô, không ngờ cô lại khiêu khích trước, không
lấy màu sắc ra, sau này làm sao có thể đứng vững được. Thế là nhàn nhạt nói:
“Em Yên Nhiên đừng bận tâm, cho dù đồng và vàng cũng đều là màu vàng, nhưng
chất lượng thì khác biệt, ánh sáng của đồng cản đượng hào quang của vàng.” Liếc
về phía