
ng như chuông.
Nữ nhân?
Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra, tiểu nhị cũng đứng yên tại chỗ.
Sau đó, người áo đen lại nói câu thứ hai: “Thế thì ta đến ứng cử, hãy đưa ta yết kiến Nghi vương bệ hạ”.
Sau một hồi im lặng chết chóc, cả tửu lâu bùng lên náo loạn.
Trong tiếng huyên náo của mọi người, chưởng quầy của tửu lâu đi lên cầu thang, chắp tay hành lễ: “Mời tiểu thư đi theo ta”.
Hai người rất mau chóng biến mất ở góc rẽ cầu thang.
“Người đó là nữ nhân? Nữ nhân? Nàng ta còn đẹp hơn cả người trong tranh?”.
“Đã dám hạ bức tranh đó xuống, chắc chắn là như vậy. Nếu không là khi quân, bị chém đầu đó…”.
“Trời ơi, vừa nãy sao không kéo áo choàng của nàng ta xuống? Muốn biết nàng ta trông thế nào quá!”.
“Đừng có ngốc thế! Nếu người đó quả thực xinh đẹp hơn cả Hy Hòa phu
nhân, hơn nữa thực sự trở thành hoàng hậu của Nghi quốc, dung mạo của
nàng ta có thể dễ dàng cho ngươi nhìn thấy sao?”.
“Tuy nói như vậy, nhưng vẫn muốn biết quá á á á á á…”. Tiếng than
thở, tiếng ngạc nhiên, tiếng tò mò và đủ mọi giọng nói hòa lẫn với nhau, khiến tửu lâu càng lúc càng náo nhiệt hơn bình thường.
Mà lúc này, người áo đen được chưởng quầy của tửu lâu dẫn dắt, đã bước vào một căn phòng ở tầng hai.
Hai tên thị vệ tiến lên phía trước chuẩn bị lục soát người, Hách Dịch ở trong phòng xua tay: “Không được làm mỹ nhân kinh sợ. Các ngươi lui
ra, để nàng vào trong”.
Người áo đen chậm rãi đi đến trước mặt chàng, dừng lại cách chàng khoảng một trượng.
Hách Dịch dò xét nàng từ đầu đến chân một lượt, cười nói: “Nàng thật may mắn, hôm nay trẫm lại ở đây”.
“Đừng có coi thường thế lực của ta ở Nghi quốc”.
“Ha ha”. Hách Dịch cười vui vẻ: “Ta đương nhiên biết rõ thế lực của
nàng, chỉ có điều ta lại không ngờ đến bây giờ nàng vẫn còn có thể sử
dụng những thế lực này”.
Đám thị vệ nghe đến đây, cuối cùng đã hiểu hóa ra vị cô nương này là chốn quen biết cũ với hoàng thượng!
Người áo đen cầm bức tranh lên, từ tốn nói: “Ta nghe nói, muốn gả cho ngài, cần phải đẹp hơn nàng ta!”.
Hách Dịch tươi cười nhìn năng.
Người áo đen bỏ bức tranh xuống: “Nhưng ta không đẹp bằng nàng ta, còn có thể gả cho ngài không?”.
Ánh mắt của Hách Dịch liền trở nên sâu thẳm: “Cởi áo choàng ra”.
Người áo đen từ từ cởi bỏ chiếc đai, thả hai tay ra, chiếc áo choàng trùm từ đầu đến chân tụt xuống đất như nước chảy.
Các thị vệ nhìn thấy dung mạo của nàng xong, hai mắt trợn tròn.
Hách Dịch nhìn phản ứng của mọi người một lát rồi mỉm cười: “Nếu như
nàng nhìn phản ứng của những người này xong còn cảm thấy chưa đủ tự
tin…”. Chàng đứng dậy, đi thêm khoảng một trượng, dừng trước mặt người
khách, giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo lấy tay nàng: “Vậy thì để ta nói cho
nàng hay, trong mắt ta, Hy Hòa phu nhân căn bản không bằng một phần vạn
của nàng”.
Người đó run rẩy, giọng run run: “Cái hẹn ba năm đã qua… lại thêm hai năm nữa, còn có hiệu lực không?”.
Hách Dịch chăm chú nhìn nàng một cách dịu dàng vô hạn: “Đối với nàng… ta nghĩ hẳn là có hiệu lực vĩnh viễn…”.
Ngừng lại một lát, gọi tên nàng:
“Tiểu Ngu”.
Năm Tân Bình thứ nhất, có nữ tử lấy bức tranh Hy Hòa trên Long Phượng lâu xuống, tự xưng dung nhan mình còn đẹp hơn nàng ta. Nghi vương gặp
xong, quả nhiên cả mừng, bèn cưới nàng, giấu trong thâm cung không ai
được gặp.
Năm Tân Bình thứ hai, Nghi vương truyền ngôi cho người cháu, tức Hiền vương mà người Nghi quốc gọi thân mật là “tiểu công tử” Dạ Thượng.
Nghi vương cùng vợ thoái vị ẩn cư, làm ăn trong bốn bể, vô cùng thích ý.
Năm Tân Bình thứ ba, có sử quan khẩn cầu biên lại Bích sử, khi hạ bút đến đoạn Khương Trầm Ngư, lời lẽ phần nhiều miệt thị, nói là họa quốc
(gây họa cho đất nước).
Bích vương Tân Dã mới chín tuổi đọc xong, sai người phạt trượng.
Sử quan hoảng sợ, định sửa lại, Bích vương giữa triều đường lại nói: “Cứ như thế đi, không cần sửa”.
Thế nên, Bích sử ghi rằng:
Lê vương Khương Trầm Ngư, con gái út của hữu tướng của triều Tiền
Bích Khương Trọng, dung mạo xinh đẹp, được Bích vương Chiêu Doãn yêu
thích, cưới về trong cung, phong làm Thục phi, sau lại tấn phong hoàng
hậu. Người này giỏi về quyền thuật, lòng dạ độc ác thủ đoạn sâu xa, kiêm cả văn sử, tài năng ngút trời. Vào đêm được phong hậu, đầu độc giết
Bích vương, khiến ngài bệnh mãi không khỏi, nhân cơ hội lâm triều xử lý
chính sự, nắm chính quyền trong tay. Năm Đồ Bích thứ sáu, Bích vương
băng hà, tỉ muội họ Khương tranh quyền, thị được thừa tướng Tiết Thái hỗ trợ, giết tỉ tỉ của mình, từ đây lên ngôi, tự xưng Duệ đế, đổi quốc
hiệu thành Lê.
Năm Lê Yến thứ năm, Tiết tướng bệnh chết, không lâu sau Khương thị cũng qua đời.
Phía dưới bình luận:
Trong thời gian tại vị tuy Lê vương làm được rất nhiều việc tốt,
nhưng trước thị giết chồng sau lại giết chị, ngay đến cha mình cũng
không tha, vì ý kiến bất đồng với Khương tướng nên đã bãi miễn ông,
khiến ông nhiều năm không được quay về kinh, vì thế người này có thể nói là bạc tình lạnh lùng đến cực độ. Đồ Bích mênh mông, thiếu chút nữa là
bị hủy hoại trong tay người phụ nữ này, buồn thay đau thay! Hy vọng
người đời sau lấy đây làm gư