Disneyland 1972 Love the old s
Hoa Ngọc Lan

Hoa Ngọc Lan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323263

Bình chọn: 10.00/10/326 lượt.

uen quen, hình như mình đã từng nói hôm nọ

- Anh tặng quà em, có bắt em phải tặng lại đâu, thế này thành trao đổi à.

- Thì anh cứ nhậ đi, quà của em mà, anh tặng em được thì em cũng tặng anh được chứ, hì

- Thế này cứ như là trả nợ ấy, anh vừa tặng em xong, hôm sau em đã tặng lại cho anh cái khác.

- Không sao mà anh, hi, anh nhớ giữ nó cẩn thận nhé, lần này mà mất thì em không chơi với anh nữa đâu.

- Uh, thế anh cất vào tủ cho đỡ mất vậy.

- Xì, thế thì đưa em giữ còn cẩn thận hơn, ý em là anh đeo giữ gìn ấy, không lại tuột mất ấy.

- Anh nhớ rồi, hì, hứa là không làm mất, được chưa nào ? Yêu cún nhất đấy.

- Thôi hứa là được rồi, ai bắt nịnh em chứ.

- Ai thèm nịnh em chứ, anh bận chút việc, có gì nhắn tin sau nhé.

Tôi cúp máy, tay mân mê chiếc dây chuyền bạc vừa được em tặng, nó to hơn chiếc tôi đang đeo một chút, lưỡng lựu một chút, tôi quyết định cất chiếc dây chuyền mình đang đeo đi để thay thế bằng cái của em, trông nó cũng hơi giông giống nhau, lại thập thò sau cổ áo, chắc bố mẹ cũng không nhận ra sự thay đổi đâu. Còn một lí do vô cùng sâu xa nữa mà tôi muốn làm cho em, đó là trong ít ngày ở bên nhau này, tôi muốn niềm vui của em khi ở bên tôi được trọn vẹn, từ những thứ nhỏ nhặt nhất.

Vèo một cái đã một tuần trôi qua, hôm nay đã là thứ 6 ngày 30/04, tôi ngồi ở nhà một mình mà chả biết làm gì, bạn bè thì đi chơi với gia đình hết, em cũng về quê nội, bố mẹ và đứa em gái thì đi siêu thị - tôi thì vốn rất rất ghét đi chọn lựa mấy cái đồ đạc và thức ăn nên xin phép ở nhà, tuy thoải mái nhưng lại thấy cô đơn vô cùng. Bật máy tính lên ngồi chơi Call Of Duty một lúc lại thoát ra, tôi đã quá quen thuộc với trò chơi này, chẳng còn gì để thách thức, chế độ chơi khó nhất đã vượt qua từ lâu, hơn nữa đầu óc hiện giờ thì cứ nghĩ linh tinh ở tận đẩu tan đâu, nên cũng không tập trung được. Lôi điện thoại ra nhắn tin với mấy đứa bạn vậy.

- Chủ nhật này đi chơi cùng tớ không cậu ?……tôi nhắn một tin cho Linh ( bạn thân đã đi cùng tôi hôm Tết ).

- Đi đâu vậy cậu ?

- Chơi đây đó, xa xa một chú, có lẽ đi qua trưa đấy.

- Thế thì chắc không được rồi, buổi trưa chủ nhật này gia đình tụ tập, chắc là không đi được. Mà hôm nọ thấy em Lan nhắn tin nhờ tớ mấy việc.

- Ờ, Lan nhờ gì thế cậu ?......tôi thấy hơi ngạc nhiên vì những chuyện này em không nói với tôi một câu nào.

- À thì vẫn vụ bảo cậu không tắm đêm nữa ấy mà, nó bảo nó nói mãi cậu không nghe. Rồi lại bảo bức xúc vụ đi bơi với cậu, cậu bị bọn nào trêu ấy.

- Uh, chuyện vớ vẩn ấy mà, hóa ra Lan vẫn bực chuyện đấy, thế mà chả nói gì với tớ cả. Mà hôm 26/03 bọn tớ vừa làm chuyến về Hải Phòng xong.

- Thế à. Tốn kém không cậu ?

- Uh, cũng tầm đôi ba trăm, chủ yếu là tiền xe thôi. Khổ cái là em nó lại say xe mới mệt…..tôi than vãn.

- Thế có nôn không cậu ?

- Có chứ, nôn be bét ra, nôn cả ra tay tớ =.=

- Thế sau khi nôn cậu có hôn Lan không

- Có chứ, hôn mạnh, liếm hết những thứ dính ở môi em ấy, thiếu mỗi là súc miệng hộ em Lan luôn……tôi mở máy chém.

- Mà nếu đi chơi thì hôm này định đi đâu hả cậu ?

- Uh, cậu cũng biết là Lan sắp về Hải phòng rồi đấy ……tôi nhắn nửa tin.

- Uh, định dẫn cả Lan đi cùng cho vui à , tớ cũng chưa gặp mặt Lan.

- Ờ thì gặp mặt thì đơn giản thôi, tớ muốn rủ cậu đi cùng cho đỡ chán, chắc sáng chủ nhật tớ bắt xe xuống Hải phòng đón Lan.

- Uh, tiếc quá nhỉ, tớ cũng muốn đi chơi đâu đó trong mấy ngày nghỉ này, hôm nào nhớ dẫn em Lan ra mắt nhé, nhắn tin với em ấy mấy lần rồi mà chưa biết mặt mũi như thế nào…….Linh rep lại.

- Thế đợi lúc nào thi đại học xong nhé, nhiều thời gian rảnh tớ sắp xếp, chứ bây giờ bọn tớ cũng ít gặp nhau lắm.

***

Không biết từ bao giờ tôi lại chuyển sang thành một người thích sống nội tâm nhiều hơn. Cuộc sống và tính cách thì vẫn vậy, vẫn vui vẻ cười nói khi vui, vẫn buồn bã, đau khổ khi chán nản, nhưng ít khi cái cảm xúc đó tôi thể hiện ra bên ngoài, cố gắng nén cái cảm xúc lúc đó lại, và tôi chỉ chia sẻ với em, tôi cũng không hiểu vì sao nữa, mặc dù có những thứ do hạn chế về tuổi tác và trải nghiệm trong cuộc sống, nên em cũng chỉ hiểu được phần nào vấn đề, nhưng khi giãi bày với em, tôi cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều. Tôi thích suy nghĩ nhiều hơn là nói lên ý kiến của mình, cái gì đó đồng tình thì lặng im, cái gì đó phản đối thì chợt nhăn mặt một cái, nhiều lúc cảm thấy bất mãn với những điều xảy ra không như ý muốn, đi ngược lại với suy nghĩ của nhiều người, có hơi hướm về phía tiêu cực nhiều hơn. Ít ra nó cũng là đúng với cuộc sống hiện tại, đôi khi sống thực tế quá thì mọi người lại cho tôi là quá khô khan và vô cảm. Tôi cũng không muốn thanh minh hơi giải thích cái ý kiến đó, vì tôi chỉ cần những người thân của tôi biết rõ tôi ra sao là đủ, đơn giản chỉ là con người chả bao giờ là hoàn hảo, chiều lòng tất cả mọi người thì làm gì còn thời gian mà nghĩ tới bản thân.

Tối nay, tôi lại ngồi nghĩ xem, liệu rằng một chuyến hành trình dài của ngày mai, mình sẽ làm gì đây. Mọi thứ đều diễn ra trong sự im lặng, kể cả em cũng không biết được cái kế hoạch này của tôi, tôi muốn dành cho em một sự b